CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 679

Cuối cùng Du Nhiên không nhịn được mà kháng nghị: “Thế này chẳng

phải quá đói khát hay sao?”

“Điều này chứng minh sự trung trinh của tôi đối với em, trong khoảng

thời gian em không có ở đây, tôi thật thuần khiết. Mặt khác…”

“Mặt khác gì?”

“Mặt khác, làm vậy cũng có thể khiến em không còn sức để trèo tường

nữa.”

Xem ra câu nói vượt tường thuận miệng nói ra kia đã bị Khuất Vân ghi

hận cả đời.

Nghĩ đến chuyện này, Du nhiên khóc hết nước mắt, khóc hết nước mắt

nha.

Học kỳ năm thứ tư cơ bản là thời gian thực tập, Du Nhiên một lòng một

dạ muốn thi nghiên cứu sinh, Khuất Vân lập tức giúp cô tìm một giấy
chứng nhận thực tập rồi để cô ở nhà ôn tập.

Du Nhiên cảm thấy mình ở nhà Khuất Vân, ăn không uống không, thật

sự không nên, vì vậy liền mua một quyển sách dạy nấu ăn, quyết định nấu
cho anh một bát canh.

Nhưng sau khi phòng bếp trải qua một vài tai nạn mang tính hủy diệt,

Du Nhiên quyết định bỏ cuộc.

Sáng sớm bảy giờ mỗi ngày, cô rời giường theo Khuất Vân, ăn sáng

xong, nhìn anh ra khỏi nhà, cũng dặn một câu: “Trên đường đừng nhìn hoa
dại, sớm mang cơm về nhé.”

Sau đó ôn tập vài tiếng đồng hồ, chờ buổi trưa Khuất Vân mua cơm về,

ăn xong, ngủ một giấc buổi trưa, buổi chiều hai giờ thức dậy, lần thứ hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.