CHÀNG HẢI ÂU KỲ DIỆU - Trang 17

ngày chúng tập bay hết giờ này qua giờ khác, để bay thử các hình nhào lộn
rât khó khăn và rắc rối.
Đã từ lâu lắm, Cao Phi không còn nhớ đến cái thế giới mà chàng đã từng
sống trước khi dến đây, nơi mà cả Đàn sinh sống, với đôi mắt khép chặt lại
sung sướng vì được bay, nơi mà họ dùng đôi cánh làm cứu cánh để tìm và
tranh nhau từng miếng mồi. Nhưng rồi thỉnh thoảng, chỉ trong giây lát,
chàng cũng nhớ đến cái thế giới đó.
Một buổi sáng kia, khi bay đi tập với sư phụ của chàng, Cao Phi đã nhớ đến
cái thế giới xa xưa của chàng, khi hai thầy trò đang dừng chân nghỉ mệt
trên bãi cát, sau khi đã tập bay lăn tròn, với đôi cánh xếp lại.
"Những con Hải âu khác đâu cả rồi, hở Du Xuân?" chàng hỏi trong im
lặng, vì hiện nay chàng đã khá thành thục trong việc sử dụng thần giao cách
cảm mà các Hải âu ở đây vẫn dùng để thay thế tiếng chí choé chói tai. "Tại
sao chúng ta chỉ có ít Hải âu thôi vậy? Vì nơi tôi sống trước kia, có đến ..."
"...hàng ngàn, hàng vạn Hải âu . Tôi biết rồi" Hải âu Du Xuân gục gặt đầu
ngắt lời Cao Phi." Cao Phi này, câu trả lời duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra,
có lẽ anh là trường hợp duy nhất trong hàng triệu con Hải âu . Đa số chúng
ta đều tiến tới một cách thật là chậm chạp. Chúng ta đi từ thế giới này đến
một thế giới khác, gần giống hệt như thế giới trước, quên ngay tức khắc
chúng ta đã từ đâu đến, không cần biết rằng chúng ta sẽ đi về đâu, chỉ biết
sống cho hiện tại thôi. Anh có một ý niệm nào về số đời sống mà chúng ta
phải trải qua để nhận định được là có nhiều điều trong đời sống cần thiết
hơn là ăn, tranh dành, và thế lực trong Đàn không? Một ngàn đời, một vạn
đời Cao Phi ạ! Và chúng ta lại phải trải qua một trăm đời nữa để có thể học
được ý nghĩa của sự hoàn mỹ, cộng thêm một trăm đời nữa nhận thức được
mục đích của sự sống là làm thế nào đạt đến cái toàn mỹ đó. Lẽ dĩ nhiên
qui luật đó cũng áp dụng cho chúng ta: chúng mình tự chọn lấy kiếp sống
tương lai của mình bằng những gì mình học hỏi được trong kiếp sống này.
Đừng học hỏi gì cả, thì kiếp sống tới anh cũng sẽ giống hệt như kiếp này,
với tất cả những giới hạn, và gánh nặng phải vượt qua".
Du Xuân xoè đôi cánh ra, và hướng về chiều gió. "Nhưng riêng anh" Xuân
tiếp "thì anh đã học quá nhiều trong một kiếp sống, nên anh không phải trải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.