CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 164

Tô Niệm Cầm không bật đèn, ngồi một mình yên lặng trong bóng tối.

Đêm đã khuya, nhưng Tang Vô Yên vẫn chưa về.

Trừ những hôm phải làm thêm giờ ở đài phát thanh rất hiếm khi cô về

muộn.

Hai việc này đan xen vào nhau khiến lòng anh rối như tơ vò.

Tô Niệm Cầm tuy vẫn cố giữ tư thế ngồi thẳng tắp, nhưng trong lòng

chưa từng bất an thấp thỏm như thế này bao giờ.

Dư Tiểu Lộ nói hình như Vô Yên đã biết gì đó.

Anh mãi chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói cho Vô Yên biết, thậm

chí có thể nói anh không dám cho Vô Yên biết.

Nói với cô ấy thế nào đây?

Nói là: “Thực ra anh vẫn luôn giấu em một số việc”.

Hay nói: “Lúc đó gia đình rất nghèo, thấy anh bị mù sợ là gánh nặng, lại

mất mặt nên vứt anh đi”.

Hay là: “Sau khi mẹ anh mất, bố anh đã kết hôn ba lần. Người vợ hiện tại

còn là bạn cùng lứa với anh”.

Sự tàn tật của đôi mắt đã khiến anh đủ tự ti trước mặt Tang Vô Yên

* * *

Hôm đó anh và Dư Tiểu Lộ có việc đi qua sân bay.

“Ơ, đó không phải là Tang Vô Yên sao?”. Tiểu Lộ hỏi: “Người đi cùng

hình như là mẹ cô ấy”.

Thế là anh vội vàng gọi điện cho cô.

Đầu bên kia cô lại lạnh lùng nói: “Lát nữa em gọi cho anh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.