CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 184

“Nhưng anh không nhìn thấy ngoài cửa sổ có một bóng người vụt qua”.

Tang Vô Yên cảm thấy không khí này rất đã bèn bổ sung.

“Đó là vì nó cố tình để cho em nhìn thấy”.

“Đáng lẽ nên tắt nhạc đi kể truyện ma mới có không khí”.

“Còn đèn nữa” .

“Tất nhiên rồi”. Tang Vô Yên đã bắt đầu thấy hơi chột dạ nhưng vẫn cố

cứng đầu đáp.

“Được rồi, Vô Yên, không nói chuyện này nữa”. Tô Niệm Cầm cười,

làm cô ấy sợ thật thì không vui chút nào.

Đột nhiên... nhạc và đèn đột nhiên ngừng hoạt động.

Hai người im lặng một lát.

“Tô Niệm Cầm, anh làm phải không?”. Tang Vô Yên hỏi, giọng nói hơi

run run.

“Anh không hề cử động, hơn nữa cái đèn kia không có điều khi từ xa”.

“Thật không?”. Tang Vô Yên túm chặt áo anh, vừa nói vừa ngồi dậy co

rúm người trong lòng anh.

“Thật”.

“Em muốn hét”.

“Màng nhĩ của anh nhạy cảm lắm, tốt nhất đợi anh ra ngoài rồi hãy hét”.

Tô Niệm Cầm cố tình nói.

“Không được để em ở lại đây!”. Tang Vô Yên bám chặt lấy anh như một

con mực.

“Là mất điện”. Tô Niệm Cầm hôn lên tóc mái rũ trước trán cô.

“Sao anh biết?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.