CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 242

hoảng loạn không biết làm thế nào, không dám đối diện với ánh mắt cô,
đành cố tình hỏi ngược lại: “Em cảm thấy hỏi câu hỏi ngu ngốc như vậy có
ý nghĩa gì không?”.

Không ngờ tiếp theo lại là câu nói tuyệt tình của cô. Giây phút đó, anh

gần như quên cả thở. Cuối cùng... họ cũng đi đến bước này sao?

Tô Niệm Cầm đứng trước đầu xe, mãi không trả lời câu chất vấn của

Ngụy Hạo, đứng lâu đến nỗi anh quên mất định nói gì với Ngụy Hạo, lặng
lẽ vào trong xe.

Sau này anh mới biết đêm đó bố Tang Vô Yên qua đời. Sau đó anh

không dám, cũng không có quyền xuất hiện trong thế giới của Tang Vô Yên
nữa. Anh là một thằng mù, một thằng mù chỉ biết làm hại người khác.

Anh không có khả năng mang lại hạnh phúc cho cô.
Nhưng anh vẫn nhớ cô, ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, không ngày

nào là anh không nhớ về quá khứ của họ. Nỗi nhớ nhung này từng ngày
từng ngày trở nên trầm trọng, thậm chí anh không dám chắc liệu có ngày
những cảm xúc cứ chất chồng từng ngày này có khiến anh sụp đổ.

Còn Tang Vô Yên thì như đã thật sự quên anh
Nên có lúc anh lại thấy hận cô. Anh nhớ tất cả mọi thứ khắc cốt ghi tâm

như vậy, sao cô có thể nói quên là quên, còn ra vẻ thản nhiên đi xem mặt, đi
kết hôn, thậm chí vô tư nói với anh: “Tô Niệm Cầm, xem ra anh sống rất
tốt”.

Đúng là chó chết!
Trên đường về, Tiểu Tần phát hiện Tô Niệm Cầm tựa ra ghế hơi khép

mắt lại, tâm trạng không được tốt lắm.

Tiểu Chu lái xe cũng cảm thấy không khí ngột ngạt, bèn nói: “Anh Tô,

nghe nhạc nhé”.

Tô Niệm Cầm xua tay.
“Anh Chu, chỗ các anh có đài phát thanh gì không?”. Tiểu Tần hỏi.
Tiểu Chu là lái xe công ty con chuẩn bị cho Tô Niệm Cầm, là người

thành phố B.

Tiểu Chu liếc nhìn đồng hồ nói: “Giờ này có chương trình tâm sự được

lắm, tôi rất hay nghe”. Nói rồi mở đài tìm kênh đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.