“Không chỉ Tiểu Kiệt, đến tôi cũng thích nữa”. Tang Vô Yên nói.
Ngô Vu cười.
“Hôm nay trời lạnh, rất thích hợp để chúng ta đi ăn đồ nướng Hàn
Quốc”.
Tang Vô Yên vui vẻ
Xem ra mẹ cô rất thích Ngô Vu, anh biết mọi sở thích của cô.
Đó là một cửa hàng rất xinh đẹp. Thịt đã nướng xong bốc khói nằm trên
ít lá xà lách được bê lên, hai mắt Tang Vô Yên sáng bừng.
Ngô Vu gọi một bình rượu gừng.
Thực ra thay vì rượu, nên gọi nó là thức uống có cồn thì chính xác hơn,
rượu để trong bình màu xanh đến khi rót ra mới thấy nó có màu vàng nhạt.
Tang Vô Yên thè lưởi nếm thử thấy vị ngọt mới yên tâm uống một ngụm
lớn, ai ngờ vào miệng lại rất cay, suýt nữa làm cô cay chảy nước mắt.
Ngô Vu vừa bảo phục vụ lấỵ cho Tang Vô Yên nước trắng vừa cười: “Vô
Yên, có lúc em rất giống đứa trẻ mãi không lớn nổi”. Không biết từ lúc nào
anh đã chuyển xưng hô từ cô Tang thành Vô Yên.
Ăn được một lúc thì di động của Tang Vô Yên đổ chuông.
“A lô…” Tang Vô Yên lau tay rồi bắt máy.
“Tang Vô Yên”.
“Hả?”. Su nữa thì cô bị sặc, không ngờ người gọi lại là Tô Niệm Cầm.
Biết thế lần trước không nên dùng máỵ mình gọi cho anh.
“Em ra đây”. Trong ống nghe vang lên giọng nói cố nén giận của Tô
Niệm Cầm.
“Ra đâu cơ?”. Cô không hiểu.
“Ra cửa nhà hàng, ngoài đường lớn”.
“Em đang ăn cơm”. Cô hạ giọng đáp, cố gắng để anh không nói năng vô
lí nữa.
“Anh biết em đang ăn cơm! Cho em năm giây, nếu em không ra có tin
anh phóng hỏa đốt nhà hàng đó không!”. Tô Niệm Cầm nổi điên.
Ngô Vu nhận ra có gì không ổn bèn hỏi: “Sao thế?”.
Tô Niệm Cầm đếm ngược: “Năm giây.”
“Bốn.”
“B