“Sao thế? Vừa rồi lúc đi vẫn tốt mà, về nhà sao lại giận dữ vậy?”. Trình
Nhân hỏi.
“Tớ xin lỗi anh ấy chẳng qua là để anh ấy có bậc thang mà xuống, anh ấy
xuống theo là được rồi, lại còn nói với tớ cái gì mà ‘Em xin lỗi, anh chấp
nhận…’ Tớ…tớ hứ!”
“Trông bộ dạng cậu kìa.” Trình Nhân khinh bỉ nhìn cô.
“Tớ làm sao?”
“Cậu có giỏi thì mắng vào mặt anh ấy kìa.”
“…>
4
Buổi tối, Tiểu Tần ở khách sạn ngồi đợi lái xe đưa Tô Niệm Cầm về,
phát hiện đột nhiên tâm trạng của anh trở nên rất tốt, lại còn nói với cô:
“Giúp tôi tìm một nơi yên tĩnh, món ăn ngon một chút, ngày mai tôi mời
người ăn tối.” Rồi bổ sung: “Món ta.”
“Nhưng tối mai có tiệc rượu ạ.” Tiểu Tần nói.
“Vậy…ăn đêm đi.” Anh gần như tự nói một mình: “Hoặc ăn cơm tối
sớm một chút cũng được.”
Tiểu Tần lén nhìn Tô Niệm cầm khác hẳn ngày thường, không nén được
nghi ngờ, chẳng lẽ ông chủ đang theo đuổi cô nào?
Hôm sau Ngô Vu gọi điện hẹn Tang Vô Yên.
Ngô Vu nói: “Một người bạn của tôi từ Nhật về mang theo một bộ sách
tranh dành cho trẻ em, tôi nghĩ nó rất hợp với Tiểu Kiệt.”
Tang Vô Yên không phải là cô bé nữ sinh mười mấy tuổi mới biết yêu
lần đầu, cô biết mục tiêu của Ngô Vu là gì. Cô cười đáp:
“Vậy khi nào cô tan học, tôi đến đón cô”.
“Năm rưỡi”.
“Tôi đã mua vé rồi, cô có thời gian cùng tôi đi xem phim không?”. Anh
tìm hiểu được sở thích của Tang Vô Yên từ mẹ cô.
Ngô Vu có sự thông minh của luật sư, chỉ cần một câu hỏi là đã giải
quyết xong bữa tối và thời gian còn lại của buổi tối.
Tang Vô Yên nhìn thấỵ bộ sách tranh đó trên xe của Ngô Vu, những món
đồ người Nhật làm luôn rất xinh đẹp và tỉ mỉ. Tuy không biết tiếng Nhật
nhưng tranh vẽ không có biên giới.