CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 29

Không biết có phải anh ta cảm thấy Tang Vô Yên đang đánh giá mình

hay không mà anh ta nghiêng đầu, cô vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Cô quay đi, nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử của thang máy, số

tầng dần thay đổi 9, 8, 7,...

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, người đàn ông rút di động ra.

“Ừ, tôi tự lên được, cô không cân xuống đâu”.

Không biết đối phương nói gì, anh ta chỉ lạnh nhạt đáp: “Hàng dọc bên

phải, hàng ngang thứ hai từ trên xuống, tôi nhớ rồi”.

Sau đó anh ta cúp máỵ.

Một cuộc điện thoại ngắn gọn và rõ ràng, đơn giản đến mức khiến người

ta cảm thấy lạnh lùng, hơn nữa còn ẩn chứa chút bực bội.

Đúng là một người đàn ông cực kì thiếu kiên nhẫn, Tang Vô Yên nghĩ.

“Ding dong…”, thang máy tới rồi.

Người đàn ông hơi khựng lại, dường như có ý nhường cho cô đi trước.

Lady first, chuyện đó là tất nhiên rồi. Tang Vô Yên bước vào không chút

do dự, sau đó quay lại nhấn số tầng mới phát hiện anh ta dùng chiếc gậy
kim loại khẽ gõ vào cửa thang máy rồi mới bám vào thành cửa và bước vào.

Tang Vô Yên sững sờ trợn tròn mắt.

Anh ta là một người khiếm thị.

Chiếc gậy kim loại màu trắng đó là gậy dành cho người khiếm thị.

Lúc này nhìn ánh mắt anh ta lần nữa cô thấy đúng là không hề có bất cứ

điểm nhìn nào. Đôi mắt trong sáng đen láy đẹp như vậy nhưng không thể
nhìn thấy được...

“Thịch” một tiếng, Tang Vô Yên nghe thấy tiếng trái tim mình nghẹn lại,

cô không thể nói rõ cảm giác của mình lúc này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.