CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 9

chặt như trước, hơn nữa giờ cô lại đang làm thêm ở đài phát thanh, đôi khi
phải về muộn, ở kí túc xá thì hơi bất tiện.

Sáng hôm sau, Tang Vô Yên vừa đánh răng vừa ngân nga bài hát hôm

qua, chợt nghĩ ra điều gì cô nhổ bọt trong miệng ra, ngẩng đầu lên hỏi:
“Trình Nhân này, hay là tớ cứ ngân nga gi điệu này đến trường hỏi chúng
nó nhỉ?”.

“Sao cậu vẫn nghĩ về vụ đó thế?”.

“Tất nhiên rồi, tớ làm ở đài phát thanh mà, đó gọi là nhạy cảm nghề

nghiệp”.

“Nhạy cảm nghề nghiệp á?”. Trình Nhân không nhịn được cười: “Loại

chuyên hát lạc điệu như cậu á, bài nào vào tay cậu cũng chỉ thành hợp
xướng Hoàng Hà thôi”.

“Trình Nhân”. Tang Vô Yên gắt lên.

Buổi chiều, Tang Vô Yên không có tiết học nên đến đài phát thanh. Buổi

tối là giờ phát thanh của Nhiếp Hy, phát thanh viên gạo cội của đài. Sau khi
vào đài, Tang Vô Yên chủ yếu làm những việc lặt vặt. Trợ lí của Nhiếp Hy
mới xin nghỉ cách đây không lâu, hiện chưa tìm được người thay thế, chủ
nhiệm thấy Tang Vô Yên đầu óc cũng nhanh nhạy liền để cô tạm thời làm
thay.

Tuy ở thành phố này Nhiếp Hy khá có tiếng nhưng cô ấy lại là người dễ

chịu, việc gì cũng tự tay làm, đối đãi với người khác cũng hòa nhã. Tang Vô
Yên gọi cô ấy là “chị Hy” giống như đám đàn em trong đài.

Vô Yên ôm một đống thư từ chỗ bác bảo vệ ở tầng một lên, tất cả đều là

của thính giả nghe đài gửi cho Nhiếp Hy. Cô thay Nhiếp Hy mở từng lá, lá
nào cần trả lời thì trả lời, lá nào nên chuyển lại thì chuyển lại. Có điều gần
như lần nào Vô Yên cũng đọc được những lá thư rất buồn cười.

Mỗi lần cô đọc cho mọi người trong đài nghe, tất cả đều cười lăn.

Nhiếp Hy chỉ lắc đầu: “Vô Yên, em đúng là cây cười của đài đấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.