CHÀNG NGỐC - Trang 611

trong đôi mắt dễ sợ cứ nhìn tôi chòng chọc cả trong những lúc đôi mắt đó
không có trước mặt tôi. Đôi mắt đó lúc này đây thì lặng lẽ (lúc nào chúng
cũng lặng lẽ cả), nhưng tôi biết được bí mật của chúng. Ngôi nhà tối tăm
thảm đạm của у có ẩn giấu một điều bí mật. Tôi tin rằng trong ngăn kéo
của у có một lưỡi dao cạo bọc trong dải lụa, giống hệt của tên sát nhân ở
Moskva; tên sát nhân kia cũng sống chung với mẹ hắn và đã quấn lưỡi dao
cạo vào dải lụa để cắt cổ người ta. Suốt thời gian tôi ở trong nhà họ, tôi có
cảm tưởng đâu đó dưới lớp nền nhà có chôn giấu một xác chết, có lẽ do
cha у chôn giấu, xác chết đó cũng quấn trong lớp vải dầu у như cái tử thi
người ta tìm thấy tại Moskva, và cũng chất chung quanh bằng những chai
chất lỏng của Zdanov,

[129]

у hệt như vậy. Tôi còn chỉ được cho cô xem góc

phòng nơi có thể vùi chôn xác chết ấy nữa cơ. Luôn luôn у yên lặng, tuy
vậy, tôi biết rằng у yêu tôi đến cái độ mà у chỉ còn nước không thể không
thù hận tôi. Đám cưới của cô và của tôi sẽ cử hành cùng một lúc, tôi và у
đã sắp xếp như vậy rồi. Tôi chẳng giấu giếm bí mật gì với у hết. Tôi có thể
giết у vì sợ sệt, nhưng у sẽ giết tôi trước. Vừa mới xong, у cười và bảo rằng
tôi nói sảng. Y biết rằng tôi đang viết cho cô”.

Và còn không biết bao nhiêu những lời mê sảng như thế trong mấy bức

thư đó. Bức thư thứ hai được viết bằng những chữ nhỏ li ti đầy hai trang
giấy khổ lớn.

Rốt cuộc, hoàng thân lìa khỏi chốn công viên tối tăm nơi chàng đã lang

thang một hồi lâu như ngày hôm trước đó. Đêm xanh thẳm và trong suốt có
vẻ sáng hơn thường lệ đối với chàng. “Có thể còn sớm thế được sao?”
chàng nghĩ (chàng quên không mang theo đồng hồ). Ở phía xa xa, chàng
nghe có tiếng nhạc. “Chắc nhạc ở nhà ga, - chàng nghĩ. - Hôm nay chắc họ
không đến nghe nhạc”. Lúc nghĩ đến điều đó, chàng thấy mình đang đứng
sững trước nhà họ, chàng đã biết thế nào rồi chàng cũng đến đó, rồi với một
cõi lòng se thắt, chàng bước lên hàng hiên. Hàng hiên quạnh quẽ, chẳng có
ai gặp chàng. Chàng đợi chờ, rồi mở cửa bước vào đại sảnh. “Họ chẳng bao
giờ đóng cửa này cả”, - chàng thoạt nghĩ như thế, nhưng gian phòng lớn
này cũng trống trơn, đầy bóng tối. Chàng đứng lưỡng lự giữa gian phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.