CHÀNG NGỐC - Trang 612

Chợt một cánh cửa mở và Aleksandra Ivanovna bước vào, tay cầm ngọn
nến. Thoáng thấy hoàng thân, nàng ngạc nhiên, dừng lại trước mặt chàng
như muốn hỏi. Rõ ràng nàng chỉ tạt ngang qua phòng từ cửa này sang cửa
kia, nàng đâu có ngờ gặp ai ở đó.

– Ngài vào đây cách nào vậy? - Rốt rồi nàng hỏi.
– Tôi… tôi vừa mới tạt vào xong…
– Maman không được khỏe cho lắm, Aglaia cũng vậy. Adelaida đã đi

ngủ, tôi cũng sắp. Hôm nay chỉ có chúng tôi ở nhà suốt cả buổi tối. Papa và
hoàng thân S. đang ở tại Petersburg.

– Tôi đến… tôi đến nhà cô… vào lúc này…
– Ngài có biết mấy giờ rồi không?
– Tôi không…
– Mười hai giờ rưỡi đêm rồi. Chúng tôi có thói quen đi ngủ vào lúc một

giờ.

– Ồ thế mà tôi cứ ngỡ… mới có chín giờ rưỡi chứ…
– Cũng chả sao!

[130]

Nàng cười. - Mà tại sao ngài không đến sớm hơn?

Có lẽ người ta đã chờ đợi ngài đấy.

– Tôi… nghĩ rằng… - Chàng ấp úng, đã dợm rút lui.
– Chào ngài. Ngày mai mọi người sẽ được một mẻ cười thỏa thuê.
Hoàng thân tản bộ dọc theo con đường vòng quanh công viên để về nhà.

Tim chàng đập mạnh, tư tưởng rối bời, mọi sự chung quanh chàng trông
như một giấc mộng. Thế rồi bất chợt, ảo ảnh cũ lại đến với chàng, cũng у
như hai lần trước chàng đã choàng tỉnh dậy vì ảo ảnh đó. Cũng người đàn
bà ấy từ công viên bước ra đứng trước mặt chàng, cứ như thể nàng đã đứng
đó chờ đợi chàng sẵn rồi. Chàng giật nảy mình và đứng chết sững, nàng
nắm lấy tay chàng và siết chặt. “Không, thật chứ không phải ma quỷ hiện
hình đâu”.

Và lúc này nàng đã đứng đó, mặt đối mặt cùng chàng, lần đầu tiên kể từ

lúc họ chia tay. Nàng nói điều gì đó với chàng, nhưng chàng cứ nhìn nàng
trong nỗi yên lặng; tim chàng chứa chan nỗi đớn đau… Ôi, có bao giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.