CHÀNG NGỐC - Trang 90

Chương

6

– Đấy, bây giờ cả nhà cứ nhìn tôi với vẻ tò mò háo hức thế kia, - chàng

hoàng thân mở đầu câu chuyện, - mà tôi không đáp ứng được thì có khi phu
nhân và các cô lại giận tôi mất. Xin lỗi, tôi nói đùa đấy, - chàng vội nói
thêm với nụ cười vui vẻ trên môi. - Ở bên ấy… chỗ chúng tôi nhiều trẻ con
lắm, và tôi lúc nào cũng quanh quẩn với đám trẻ con, toàn trẻ con thôi.
Chúng là trẻ trong làng, học cùng trường với nhau cả. Không phải tôi dạy
chúng nó học đâu; không, việc đó đã có thầy giáo ở trường, thầy Jules
Tibo; kể ra thì tôi cũng có dạy đấy, nhưng chủ yếu là quanh quẩn với chúng
thôi, và cả bốn năm trời của tôi đều trôi qua như vậy. Tôi cũng chẳng có
việc gì khác nữa. Tôi nói với chúng đủ mọi điều, chẳng giấu gì hết. Các
ông bố và bà con họ hàng bọn trẻ không ai là không bực với tôi vì rút cuộc
bọn trẻ cứ quấn lấy tôi, không thể thiếu tôi được, thậm chí đến ông giáo ở
trường cuối cùng cũng trở thành kẻ thù số một của tôi. Tôi thành người có
lắm kẻ thù, mà chung quy chỉ tại trẻ con. Ngay cả ngài Sneider cũng trách
cứ tôi. Mà họ sợ cái gì mới được chứ? Cái gì cũng có thể nói với trẻ con
được hết, - chả có gì là không được; tôi cứ lấy làm lạ là làm sao mà người
lớn lại ít hiểu trẻ con đến thế, ngay cả những ông bố bà mẹ cũng không
hiểu con cái mình được bao nhiêu. Đừng viện cớ là trẻ con còn bé, không
nên biết sớm mà giấu chúng một điều gì. Nghĩ như thế thì thật đáng buồn
và bất hạnh thay! Mà chính bọn trẻ cũng thấy rõ là các ông bố cứ coi chúng
là một lũ oắt con chẳng hiểu được gì trong lúc chính chúng chẳng có gì là
không hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.