CHÀNG NGỐC - Trang 92

cho phép ngăn ra làm nơi bày bán mấy thứ lặt vặt như dây giày, chỉ khâu,
thuốc lá, xà phòng cho bà lão kiếm một chút, lấy cái đắp đổi qua ngày. Bà
lão là người ốm yếu, hai chân sưng tấy nên chỉ ngồi chết một chỗ. Marie là
con gái bà, hai mươi tuổi, người gầy yếu; cô ta nhiễm bệnh lao phổi từ lâu
nhưng vẫn phải đi làm thuê cho các nhà ở quanh vùng, làm công nhật, công
việc khá nặng nhọc: cọ sàn, giặt giũ, quét sân, dọn dẹp chuồng trại. Một
viên chức người Pháp có việc đảo qua làng đã dụ được cô nàng bỏ đi theo
hắn nhưng một tuần sau đã bỏ lại cô ta một thân một mình ngay trên đường
cái và lặn mất tăm. Cô ta thất thểu lê bước về nhà, vừa đi vừa phải xin ăn,
mặt mũi lem nhem, quần áo tả tơi, giày cũng tả tơi; cô ta đi bộ suốt một
tuần, đêm ngủ ngoài đồng, bị cảm mạo nặng; chân đầy vết thương, hai tay
cũng sưng vù, nứt nẻ. Tuy nhiên, trước đó cô ta cũng chẳng lấy gì làm xinh
đẹp; được cái đôi mắt lúc nào cũng ánh lên vẻ dịu dàng, hiền hậu, hồn
nhiên. Cô ta ít nói kinh khủng. Ngày trước cũng đã có lần cô ta bỗng cất
tiếng hát trong lúc làm việc và tôi nhớ là mọi người đều sửng sốt và cười
phá lên: “Marie hát đấy! Đúng không nào? Marie hát đấy!”. - Và cô ta
ngượng chín người, từ bấy chẳng dám hát hò gì nữa. Dạo ấy mọi người còn
tử tế với cô nhưng kể từ khi cô đau ốm tiều tụy trở về thì thật chẳng còn ai
thương xót gì cô nữa. Những con người tàn nhẫn biết bao! Những định kiến
của họ đối với chuyện trớ trêu này mới nặng nề sao! Bà mẹ là người đầu
tiên đón cô trở về với thái độ tức tối và khinh bỉ: “Mày bôi gio trát trấu vào
mặt tao rồi đấy”. Bà ta cũng là người đầu tiên bêu riếu cô: được tin Marie
đã trở về, mọi người đổ xô đến xem Marie, và gần như cả làng xúm cả vào
túp nhà của bà già, thôi thì nam phụ lão ấu, không thiếu một ai, cả một đám
đông hối hả, háo hức lạ thường. Marie nằm phủ phục trên sàn, dưới chân
mẹ già, đói khát, rách rưới, và chỉ còn biết khóc. Khi mọi người xúm đến,
cô ta giấu mặt trong đám tóc rối bù rồi cứ thế úp chụp xuống sàn. Mọi
người chung quanh nhìn cô ta với vẻ gớm ghiếc; các ông già lớn tiếng mạt
sát, rủa xả, bọn trai trẻ thậm chí còn cười cợt nữa, cánh đàn bà cũng rủa xả,
mạt sát ra trò, nhìn cô ta với vẻ khinh bỉ, coi như rơm rác. Bà mẹ cứ thế
ngồi im, mặc ai muốn nói gì thì nói, thậm chí còn gật đầu tán thưởng nữa
kia. Trong lúc đó thì bà cũng đang ốm nặng và hầu như đang hấp hối; hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.