CHÀNG NGỐC - Trang 93

tháng sau bà chết thật; biết là mình sắp chết nhưng mãi đến hết đời bà vẫn
không tính chuyện làm lành với con gái, thậm chí không thèm nói với nó
lấy nửa lời, đuổi nó xuống dưới nhà mà ngủ ở đống cỏ khô, hầu như chẳng
cho ăn một chút gì. Bà thường xuyên phải ngâm đôi chân đau vào nước ấm;
ngày nào Marie cũng phải rửa chân cho mẹ, chăm sóc mẹ; bà mẹ cứ lẳng
lặng để cho con hầu hạ, không bao giờ nói được với con lấy một lời âu
yếm. Marie chịu đựng hết và sau này khi đã quen biết cô ta tôi mới nhận ra
rằng cô vẫn coi tất cả những chuyện đó là hợp lý, bản thân mình chỉ là con
sâu cái kiến mà thôi. Khi bà lão đã đi đến chỗ liệt giường liệt chiếu thì các
bà già trong làng bắt đầu thay phiên nhau đến trông nom theo tập tục địa
phương. Thế là người ta chẳng còn cho Marie ăn uống gì nữa hết; khắp
làng trên xóm dưới người ta xua đuổi cô ta, thậm chí chẳng còn ai muốn
thuê mướn cô ta như trước nữa. Mọi người đều phỉ nhổ cô ta, cánh đàn ông
thậm chí còn không coi cô ta là người phụ nữ bình thường nữa, lúc nào
cũng buông lời khả ố trước mặt cô ta. Thi thoảng, cũng chỉ là chuyện họa
hoằn thôi, có những anh quá chén vào ngày chủ nhật đã tìm cách giải trí
trong việc bố thí cho cô ta bằng cách ném thẳng những đồng xu xuống đất;
Marie lẳng lặng nhặt lên. Độ ấy cô ta đã bắt đầu ho ra máu. Cuối cùng, khi
bộ cánh tả tơi của cô ta đã tã quá xơ mướp thì cô ta không còn dám thò mặt
ra đường nữa; từ hôm về nhà cô ta toàn đi chân đất. Vậy là bao nhiêu
người, đặc biệt là cả một lũ trẻ con có đến hơn bốn chục đứa học trò bắt
đầu trêu chọc, thậm chí còn ném bùn vào người cô ấy nữa. Cô ấy xin gã
chăn bò cho cô ấy đi theo để trông bò giúp nhưng gã nhất định không nghe,
cứ đuổi xơi xơi. Cô ta bèn tự ý đi theo đàn gia súc suốt cả ngày, ngay từ lúc
mở cửa chuồng. Vậy mà cô ấy cũng đã rất được việc cho gã chăn bò đấy,
gã cũng nhận thấy thế và không xua đuổi cô ấy nữa, thậm chí thỉnh thoảng
còn mời cô ấy dùng tạm chút bữa trưa còn lại, có phô-mai, bánh mì tử tế.
Gã thấy mình ăn ở như thế là phúc đức lắm rồi. Ngày mẹ cô mất, cha mục
sư ngang nhiên mạt sát Marie trong nhà thờ. Vẫn áo váy rách bươm, Marie
đứng khóc bên linh cữu. Người ta xúm đông lại chờ xem cô ta sẽ vừa khóc
vừa đi theo linh cữu ra sao; lúc bấy giờ cha mục sư, - cha hãy còn trẻ lắm
nhưng cứ làm như ta là một nhà truyền giáo có tầm cỡ lớn lao - vừa điểm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.