CHÀNG NGỐC - Trang 163

– Còn một người mà ông phải xin lỗi nữa đây này, - chàng hoàng thân ra

hiệu về phía Varvara.

– Không, đó là những kẻ chỉ biết thù ghét tôi thôi. Hoàng thân hãy tin

tôi: Tôi đã thử nhiều rồi; ở đây người ta không thực lòng tha thứ cho tôi! -
Gania buột thốt ra với vẻ bi phẫn và quay lưng về phía Varvara.

– Không, em tha thứ cho anh đấy! - Varvara bỗng cất tiếng.
– Và tối nay cô sẽ đến nhà Nastasia Filippovna chứ?
– Nếu anh cố tình bắt em đi thì em sẽ đi thôi nhưng tốt nhất anh cứ nghĩ

mà xem: Liệu em còn có thể muối mặt mà đến nhà người ta nữa hay
không?

– Có điều cô ta không phải là con người như vậy. Đấy cô xem, toàn

đánh đố nhau hết! Toàn là những trò ảo thuật thôi! - Và Gania phá lên cười
với vẻ hằn học.

– Em cũng biết là cô ta không phải là con người như vậy và chỉ quen

làm xiếc, nhưng làm sao có thể biết được đó là những trò gì. Mà đấy, theo
anh thì cô ta coi anh là hạng người gì? Cho dù cô ta có hôn tay mẹ đi chăng
nữa. Cho dù mọi chuyện chỉ là trò ảo thuật đi chăng nữa, nhưng dù sao cô
ấy cũng đã cười vào mũi anh mà! Lạy Chúa, đám này không đáng bảy
mươi nhăm ngàn rúp đâu anh ạ! Anh vẫn còn có khả năng hướng tới những
tình cảm cao quý nên em mới nói. Thôi thôi, anh cũng đừng đi nữa! Xin
anh hãy coi chừng! Chuyện này không thể nào đi đến chỗ ngon lành ổn
thỏa được đâu!

Dứt lời, Varvara vội bỏ đi ngay trong một niềm xúc động trào dâng…
– Đấy, người nhà này thì lúc nào cũng thế thôi! - Gania cười khẩy. - Họ

không nghĩ được rằng tôi cũng thừa biết mọi chuyện hay sao? Tôi còn biết
nhiều bằng mấy họ kia.

Nói xong câu đó, Gania liền ngồi xuống đi văng, rõ ràng là trong bụng

vẫn muốn đi.

– Nếu ông đã biết thế rồi, - Chàng hoàng thân hỏi với vẻ khá rụt rè. - sao

ông vẫn chọn lấy nỗi đau thực tình là quá lớn so với cái giá bảy mươi ngàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.