CHÀNG NGỐC - Trang 274

những phút giây hạnh ngộ khó bề phai nhạt trong tâm trí. Tính đến nay đã
ba tháng có thừa họ chưa được gặp lại nhau.

Mặt Rogojin vẫn còn chưa hết tái và giật nhẹ từng cơn. Tuy đã mời

khách vào nhà, gã vẫn tỏ ra cực kỳ bối rối. Khi gã dẫn chàng hoàng thân
đến bên dãy ghế bành và mời chàng ngồi xuống bên bàn thì chàng bất giác
quay người về phía gã và đứng dừng ngay lại khi nhận ra ánh mắt không
vui và quá lạ lùng của gã. Như có phép mầu, chàng hoàng thân bỗng nhớ
lại cả một câu chuyện đáng buồn vừa mới xảy ra cách đây không lâu.
Không ngồi mà cứ đứng ngây người ra đấy, chàng đưa mắt nhìn thẳng vào
mắt Rogojin một lúc lâu; trong khoảnh khắc đầu tiên, mắt gã còn lóe sáng
hơn nữa. Cuối cùng Rogojin đã nhếch mép cười khẩy, nhưng vẫn có phần
bối rối.

– Nhìn gì mà cứ nhìn chằm chằm như vậy hả ông? - Gã lắp bắp. - Ngồi

xuống đi chứ!

Chàng hoàng thân ngồi xuống.
– Parfen, - chàng nói, - cứ nói thẳng ra đi, ông có biết trước là hôm nay

tôi sẽ đến Petersburg không?

– Tôi cũng bảo là thế nào ông cũng đến, và ông thấy đấy, tôi đoán có sai

đâu, - gã cười khẩy, nói thêm, - nhưng làm sao tôi biết được là hôm nay ông
đến chứ?

Cái giọng dấm dẳn và thái độ bực tức lạ lùng toát lên từ một câu hỏi

dùng thay câu trả lời càng khiến chàng hoàng thân thêm sửng sốt.

– Cho dù ông có biết trước cái ngày hôm nay đi nữa, thì cơn cớ làm sao

mà lại đêm ra bực bội như thế chứ? - Chàng hoàng thân nhỏ nhẹ hỏi với vẻ
bối rối.

– Ông hỏi thế để làm gì mới được chứ?
– Sáng nay lúc xuống tàu tôi đã nhìn thấy một đôi mắt y hệt như mắt

ông vừa nhìn tôi từ phía sau đấy.

– Thế cơ đấy! Mắt ai vậy? - Rogojin lẩm bẩm, vẻ ngờ vực. Chàng hoàng

thân có cảm tưởng như gã vừa giật nẩy mình thì phải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.