CHÀNG NGỐC - Trang 423

– Phải rồi, tôi đã… viết.
– Nhằm mục đích gì? Ông đã viết những gì? Đưa tôi xem bức thư!

Lizaveta Prokofievna tưởng chừng như đã phát run lên vì sốt ruột, mắt long
sòng sọc.

– Tôi không còn giữ lại bức thư, - chàng hoàng thân chỉ thấy ngạc nhiên

và khó chịu, - chỉ có Aglaia Ivanovna thì may ra còn giữ lại được.

– Đừng vờ vịt nữa! Ông đã viết những gì?
– Tôi không vờ vịt và cũng chẳng sợ gì hết. Tôi không thấy có lý do gì

để không viết cả…

– Ông im đi! Rồi ông sẽ nói sau. Ông đã viết gì trong thư? Sao lại đỏ

mặt lên như thế?

Chàng hoàng thân vẫn ra chiều tư lự.
– Tôi không biết phu nhân đang nghĩ gì, Lizaveta Prokofievna ạ. Tôi chỉ

thấy là phu nhân đang quá nhọc lòng với chuyện bức thư. Chắc phu nhân
cũng hiểu được rằng tôi có quyền từ chối trả lời một câu hỏi như vậy,
nhưng để phu nhân thấy được rằng tôi không sợ và không ân hận vì đã viết
cũng như chẳng ngượng ngùng gì về chuyện đó cả (chàng càng nói mặt lại
càng đỏ tợn), tôi sẽ đọc cho phu nhân nghe bức thư này vì hình như tôi đã
thuộc lòng rồi.

Nói xong, chàng hoàng thân đã đọc lại bức thư không thiếu một chữ.
– Toàn là chuyện trời ơi đất hỡi! Theo ông thì mấy câu nhảm nhí này có

thể có ý nghĩa gì không? - Lizaveta hỏi xẵng khi đã nghe xong thư một
cách cực kỳ chăm chú.

– Tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng tình cảm của tôi là rất chân

tình. Đúng là tôi đã có những giây phút thăng hoa và chứa chan hy vọng lạ
lùng.

– Hy vọng gì cơ?
– Khó nói lắm, có điều không phải là những hy vọng mà có thể lúc này

phu nhân đang nghĩ… Vâng, nói tóm lại, đó chính là những tia hy vọng về
tương lai và niềm vui được thấy mình không còn là người dưng, là khách lạ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.