CHÀNG NGỐC - Trang 424

ở nơi đó nữa. Tôi bỗng thấy lòng quá đỗi hân hoan khi được sống ngay
trong lòng tổ quốc. Vào một sáng đẹp trời, tôi đã cầm bút viết thư cho cô
ấy, vì sao lại chính là cô ấy thì thực tình tôi cũng chẳng biết nữa. Chả là đôi
lúc chúng ta vẫn ước ao có được một người bạn ở ngay bên cạnh là gì, thì
đấy, rõ ràng tôi cũng chỉ ước ao có bạn… - chàng hoàng thân nói thêm sau
một lúc im lặng.

– Ông yêu rồi phải không?
– Kh… không. Tôi… tôi viết cho cô ấy như viết cho một đứa em gái, tôi

cũng ký là anh trai đấy chứ.

– Hừm… có chủ định rõ ràng, tôi hiểu.
– Tôi thấy rất khó chịu khi phải trả lời những câu hỏi này của phu nhân

đấy, Lizaveta Prokofievna ạ.

– Tôi biết là ông khó chịu đấy nhưng tôi cũng chẳng bận tâm đến

chuyện đó làm gì cả. Ông cho tôi biết sự thật như khi cầu Chúa nhé: ông có
nói dối tôi không đấy?

– Tôi không nói dối.
– Ông bảo là ông không yêu là ông nói thật đấy chứ?
– Có lẽ là rất thật.
– Chà, cái ông này! Lại còn “có lẽ” nữa cơ đấy! Thằng ôn con nó

chuyển cho à?

– Tôi có nhờ cậu Nikolai Ardalionovits

[104]

– Thằng ôn con! Thằng ôn con chứ! - Lizaveta Prokofievna sấn sổ cướp

lời. - Tôi không biết cậu Nikolai Ardionovits nào hết! Thằng ôn con thì có
ấy!

– Cậu Nikolai Ardalionovits…
– Thằng ôn con, tôi bảo ông thế đấy!
– Không, không phải là thằng ôn con, mà là cậu Nikolai Ardalionovits, -

rốt cuộc, chàng hoàng thân đã nói với giọng quả quyết, tuy cũng khá nhỏ
nhẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.