CHÀNG NGỐC - Trang 529

hẳn mười mươi rằng, không đầy mười phút thế nào у cũng xin lỗi tôi,
nhưng tôi đã nhất định để mặc kệ y.

Vào lúc ấy, vào lúc Xuricov để đứa con nhỏ bị chết cóng đó, đâu khoảng

trung tuần tháng Ba, tự nhiên tôi cảm thấy khỏe khoắn nhiều mà không
hiểu tại sao, tôi cứ mỗi ngày mỗi khá hơn suốt trong hai tuần lễ, tôi bắt đầu
đi ra ngoài về đêm. Tôi yêu cái buổi hoàng hôn tháng Ba, lúc trời trở rét
căm căm, lúc người ta thắp sáng những ngọn đèn khí đá, lắm lúc tôi tản bộ
một quãng đường dài. Một lần kia, trên Đường Sáu cửa Hiệu, tôi chợt thấy
một kẻ có dáng dấp “phong nhã” trong bóng tối: Tôi không trông rõ gã lắm,
gã mang một gói giấy và khoác một chiếc áo choàng khốn khổ quá ngắn và
quá mỏng manh so với thời tiết lúc ấy. Lúc gã đi qua một ngọn đèn đường,
trước tôi chừng mươi bước, tôi thấy một vật rơi ra khỏi túi gã. Tôi vội vàng
nhặt lên- thật đúng lúc, vì cũng có một gã mặc áo choàng dài đã vội chồm
tới để chộp. Nhưng khi thấy tôi đã cầm vật ấy trong tay, gã không nói một
lời nào, chỉ liếc xem tôi đang cầm vật gì trong tay rồi vội vã đi thẳng. Đó là
một chiếc ví đựng tiền bằng da dê kiểu xưa, đầy ăm ắp; nhưng chẳng hiểu
sao chỉ nhìn thoáng, tôi đã đoán ra cái ví ấy đựng vật gì đó thôi chứ không
phải tiền. Kẻ đánh mất chiếc ví lúc ấy đã đi trước tôi bốn, năm chục bước
và chẳng mấy chốc у khuất dạng trong đám đông. Tôi chạy theo và gọi у
thật lớn; nhưng tôi chỉ gọi у được có mỗi một tiếng “Ê”, nên gã chẳng quay
lại. Bất chợt gã băng sang bên trái, bước vào cổng một tòa nhà. Lúc tôi đến
cánh cổng tối im ỉm đó, tôi chẳng thấy ai ở đó cả. Đó là một tòa nhà vĩ đại,
một trong những cơ sở thênh thang mà bọn đầu cơ xây cất thành từng đơn
vị gia cư nhỏ; một vài cơ sở loại đó có đến hàng trăm đơn vị gia cư như thế.
Lúc chạy qua cổng, tôi có cảm tưởng như ở góc sân mênh mông phía cực
phải có bóng người đang đi, tôi không biết là ai vì lúc ấy tối quá. Khi chạy
đến góc đó, tôi thấy lối dẫn lên cầu thang; cầu thang hẹp, bẩn hết sức và
không một chút ánh sáng nào; nhưng tôi vẫn nghe được tiếng chân người
chạy lên cầu thang trên đầu tôi, tôi liền tuông chạy theo, định bụng sẽ bắt
kịp gã, lúc gã chờ người ta mở cửa. Sự việc quả thật đã xảy ra như vậy. Có
bao nhiêu là dãy cầu thang ngắn trong tòa nhà nên tôi chạy mệt muốn đứt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.