CHÀNG NGỐC - Trang 576

nhất của đời ngài… tôi biết lúc đó là lúc nào rồi, - nàng nói nhỏ nhẹ, lại cúi
gầm mặt xuống.

– Ôi, phải chi cô biết rõ được tất cả mọi điều!
– Tôi biết hết chứ! - Nàng kêu lên với một niềm xúc động mới mẻ. - Lúc

đó ngài đã sống suốt tháng chung một căn phòng với người đàn bà tai quái,
mà ngài đã bỏ đi theo…

Nàng không đỏ mặt nữa, nhưng mặt trắng bệch đi lúc nói những lời này,

rồi bất chợt nàng đứng dậy như bị một thôi thúc vô thức nào đó, song sực
tỉnh, nàng lại ngồi xuống, đôi môi nàng run run mãi hồi lâu. Một phút yên
lặng. Hoàng thân sững sờ vì sự bột phát bất ngờ của nàng mà chàng cũng
không thể quy được lý do tại sao.

– Tôi không yêu ngài chút nào hết, - nàng chợt nói như thể trả lời để át

giọng hoàng thân. Hoàng thân không trả lời, hai người lại yên lặng thêm
một phút nữa.

– Tôi yêu Gavrila Ardalionyts… - Nàng thì thào rõ nhanh chỉ đủ nghe,

đầu cúi thấp hơn nữa.

– Không đúng, - hoàng thân nói, cũng gần như thì thầm.
– Vậy ra tôi nói dối à? Không, quả thật như vậy đó; tôi đã hứa lấy anh ta

vào ngày hôm kia, cũng trên chiếc ghế đá này.

Hoàng thân giật nảy mình rồi trầm tư một lúc.
– Không phải thế, - chàng nhắc lại một cách quả quyết, - cô chỉ bịa ra

đấy thôi.

– Chà sao mà ngài lịch sự quá thế! Được rồi, để tôi cho ngài biết, anh ấy

đã sửa mình rồi. Anh ấy yêu tôi còn hơn chính mạng sống của anh ấy. Anh
ấy đã dám đốt tay mình trước mặt tôi chỉ để chứng tỏ rằng anh ấy yêu tôi
hơn chính sinh mạng mình.

– Ông ấy đốt tay à?
– Phải, đốt tay. Ngài muốn tin hay không thì mặc, đối với tôi cũng vậy

thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.