CHÀNG NGỐC - Trang 644

Chương

41

Vào những lúc khác, màn lên cơn của ông tướng rốt cuộc cũng chẳng đi

đến đâu hết. Ông đã từng nổi cơn như vậy trước đây, dù hơi hiếm, vì xét
chung ra, ông là một con người ôn hòa, có tâm tính cũng gọi được là nhân
hậu tử tế. Có lẽ, đã hàng trăm lần ông chiến đấu để vượt thắng những thói
xấu bất trị đã thao túng con người ông trong những năm sau này. Ông chợt
nhớ ra ông là “chủ gia đình”, thế là ông lại làm hòa với vợ, mắt lại nhỏ
những giọt lệ thành khẩn. Ông kính trọng Nina Aleksandrovna đến mức
ngưỡng mộ, vì bà đã tha thứ cho ông đến điều, bà không nói một lời mà
vẫn cứ yêu ông, dù ông đã đâm ra sa đọa, bệ rạc đến nực cười. Nhưng sự
chiến đấu quả cảm chống lại những thói hư tật xấu thường cũng chẳng kéo
dài được lâu; tâm tính ông tướng quá hời hợt, nhất thời, theo cách riêng của
ông, nên ông khó kham được một cuộc sống ăn năn, nhàn rỗi trong gia đình
rồi thế nào cũng lại kết thúc bằng sự bùng ra, làm loạn mà ngay chính lúc
đó ông cũng tự trách mình, nhưng ông không sao đừng được: Ông đâm ra
thích cãi vã, thích nói năng huê dạng ra cái điều hùng biện, ông hay khăng
khăng đòi mọi người phải kính trọng ông một cách quá đáng, không thể
chịu được, rồi rốt cuộc, ông biến mất khỏi nhà, lắm khi còn đi ở đâu đó một
thời gian dài. Trong hai năm qua, gần như ông không biết gì về chuyện gia
đình, ông chỉ biết loáng thoáng qua lời người ta đồn đại mà thôi. Ông đã
thôi không lý đến công chuyện gia đình nữa, không cảm thấy muốn ngó
ngàng chút nào đến việc đó nữa.

Nhưng trong lần lên cơn này, có một điều đặc biệt khác lạ: Hình như mọi

người đều biết được chuyện gì đó nhưng lại ngại không dám nói ra. Đối với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.