CHÀNG NGỐC - Trang 659

Chương

42

Giờ hẹn định vào lúc mười hai giờ, nhưng vì một lý do bất khả kháng,

hoàng thân bị trễ. Lúc về đến nhà, chàng thấy ông tướng đã ngồi đợi ngài
đấy rồi. Thoáng nhìn, chàng thấy rằng ông tướng bất bình, có lẽ vì phải
ngồi đợi lâu. Cáo lỗi xong, hoàng thân vội vàng ngồi xuống, nhưng chàng
cảm thấy sợ hãi lạ lùng cứ như thể ông khách của chàng được tạc bằng sứ
và lúc nào chàng cũng sợ làm ông vỡ. Trước đây, chưa bao giờ chàng thấy
khiếp ông tướng, cũng chưa bao giờ chàng nghĩ tới chuyện có thể sợ ông
được. Trước mắt chàng, ông tướng trông khác hẳn con người chàng mới
gặp hôm qua đây: Ông không còn bối rối, đãng trí như cũ, trái lại ông đã
thành một con người hết sức thận trọng, một con người quả quyết không
sao lay chuyển nổi. Tuy nhiên, tư thái bình thản đó cũng chỉ ngoài mặt thôi,
hơn là thực sự. Ông ra cái điều lãnh đạm một cách nhã nhặn, dù với vẻ uy
nghi tư cách lắm. Lúc đầu ông còn ra dáng kẻ cả với hoàng thân, như cung
cách ngạo nghễ của một kẻ kiêu hãnh lúc bị kẻ khác vô cớ sỉ nhục. Ông ăn
nói nhã nhặn, nhưng giọng thoáng buồn.

– Quyển sách tôi mượn ngài bữa nọ đây, - ông bảo, vừa hất đầu ra dấu

chỉ quyển sách ông vừa mang tới đang nằm trên bàn. - Xin cám ơn ngài.

– Vâng, thưa tướng quân, ông đã đọc bài báo này rồi à? Ông thích chứ?

Có thích hay không, thưa ông? - Hoàng thân nói, mừng rỡ vì có dịp khơi
chuyện về một đề tài khác.

– Có lẽ hay đấy, nhưng sống sượng và thậm phi lý. Có thể nói là chứa

toàn những điều láo khoét.

Ông tướng nói với vẻ tự tin hết sức, giọng hơi đãi dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.