CHÀNG NGỐC - Trang 742

Chương

46

Về phần hoàng thân cũng không khác, chàng bắt đầu buổi sáng hôm ấy

dưới sức trấn áp của những dự cảm đớn đau, ta có thể giải thích những dự
cảm ấy do bệnh tình của chàng mà ra, những nỗi buồn của chàng thật
không sao giải thích được, đó mới là điều khiến chàng đau đớn nhất. Thực
tế, chàng đã phải đối diện với bao sự kiện cụ thể rõ ràng, chua chát, nhưng
nỗi buồn của chàng đã vượt hơn hẳn mọi điều chàng có thể nghĩ hay còn
nhớ đến được. Chàng hiểu rằng chàng không thể nào thanh thản, an tâm lại
bằng sức mình được nữa. Dần dà, chàng cứ càng lúc càng tin quyết rằng
một chuyện phi thường và quyết liệt sắp xảy đến với chàng ngay ngày hôm
ấy. Trận lên cơn hôm trước không thấm gì đâu. Bỏ qua cảm giác trầm trệ,
váng vất trong đầu óc, và các khớp xương đau nhức thì kể như chàng cũng
chẳng có gì khó ở cho lắm. Trí óc chàng vẫn làm việc minh mẫn, mặc dù
tâm hồn chàng bải hoải. Chàng thức dậy hơi muộn và nhớ lại ngay biến cố
tối hôm trước một cách rõ rệt; chàng cũng lơ mơ nhớ được người ta đã vực
chàng về nhà khoảng nửa giờ sau lúc chàng lên cơn như thế nào. Chàng
được biết gia đình Epantsin có sai người đến hỏi thăm tình trạng sức khỏe
của chàng. Hồi mười một giờ rưỡi, lại có một người nữa đến hỏi thăm,
khiến chàng sung sướng lắm. Vera Lebedeva là một trong những người đầu
tiên đến thăm hỏi và săn sóc chàng. Thoạt trông thấy chàng, nàng đã òa lên
khóc nức nở, nhưng hoàng thân trấn an nàng xong thì nàng lại cất tiếng
cười ngay. Chàng bồi hồi cảm động trước lòng thương xót chí tình của cô
gái này đối với chàng, chàng cầm lấy tay nàng mà hôn. Vera đỏ bừng mặt.

– Ô kìa, ngài làm gì vậy! - Nàng hốt hoảng kêu lên rồi vội rút tay về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.