CHÀNG SUMÔ KHÔNG THỂ BÉO - Trang 45

giấc và ngày càng khó ngủ. Các vấn đề sức khỏe bắt đầu bằng những con
loạn nhịp tim, rồi tiểu đường, sự lao lực đánh thức hoặc đẩy nhanh những
căn bệnh trong ông. Cuối cùng, ông mệt quá đến mức mà, theo con, ông
thích tự tử hơn là phải chịu một cú nhồi máu cơ tim hoặc xuất huyết não
đang rình rập.

- Con có đau buồn không?

- Con không biết.

- Con không biết, nói thế là thế nào?

- Hôm hỏa thiêu, khi mắt con tràn lệ, con thấy mẹ, lo lắng, hai cánh tay

dang rộng, lao về phía con; lúc ấy, con cảm thấy con và mẹ sắp tìm lại được
nhau, yêu thương nhau, cư xử như mẹ và con thực sự, khóc người chồng
người cha quá cố. Con sẽ tặng mẹ những tiếng khóc nức nở của mình và
chia sẻ những tiếng khóc của mẹ. Vậy mà mẹ con, khi còn cách con năm
mươi cen ti mét đã quay ngoắt sang bên phải, đi qua con, rồi ôm chặt vào
lòng mình một người lạ đang đứng sau lưng con để an ủi người đó, rồi một
người khác, rồi một người khác, và cứ thế. Suốt buổi lễ và nhiều giờ sau
đó, mẹ chăm sóc những người trong gia đình, từ người gần nhất đến xa
nhất, mẹ ôm lấy những người lạ, những đồng nghiệp cũ của bố con, những
bệnh nhân cũ, nhân viên nhà tang lễ, người gác nghĩa trang. Nói những lời
ân cần với mỗi người. Bà an ủi, mỉm cười, đùa vui, thậm chí bà còn cười to
nữa. Với bà sự phiền muộn của họ còn quan trọng hơn nỗi phiền muộn của
con hay của bà. Vì thế con đã thôi khóc. Vài ngày sau đó, con bỏ đi.

Shomintsu gật đầu, cho rằng, trong hoàn cảnh ấy, có lẽ ông cũng sẽ làm

như vậy.

- Mọi chuyện đã rõ ràng hơn rồi Jun thân mến. Ta đoán hồi đó con là

một học sinh không đến nỗi tệ ở trường phải không?

- Đúng ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.