CHÀNG SUMÔ KHÔNG THỂ BÉO - Trang 44

- Nói rõ đi.

- Một hôm, ông ấy lao mình từ trên nóc của tòa nhà nơi gia đình con

sống. Mười tầng.

- Thế là?

- Ông ấy rơi bẹp dưới đất. Chết tươi. Điều này chứng tỏ rằng ông ấy

không phải là một thiên thần vì thiên thần biết bay.

Giờ thì Shomintsu đã hiểu tại sao tôi không nói gì: ở Nhật Bản, người ta

không nhắc đến chuyện một người thân tự tử, một điều cấm kị, bởi bóng
đen này làm mất danh dự của gia đình.

- Hồi bố còn sống, con vẫn đi học; thực ra khi con nói "hồi bố còn sống"

là để nói vậy thôi chứ ngay cả khi bố con còn sống, ông ấy chẳng bao giờ
sống ở nhà. Ông làm việc ở Tokyo cả ngày và đêm. Nếu ai đó bảo con vẽ
bố, có lẽ con sẽ vẽ cái máy cạo râu trong phòng tắm, một cái tên trên hộp
thư báo, một cái tủ có ba đôi giày và hai bộ quần áo tối màu; có lẽ con sẽ vẽ
cả sự yên lặng, đúng vậy, sự yên lặng cần phải được tôn trọng trong nhà,
thứ Bảy hay Chủ nhật, khi ông đóng kín cửa để cố gắng ngủ sau ca trực
đêm. Nhiều bạn của con không được gần gũi bố nhưng đa phần chúng nó
đều có quyền có một người-cha-trong-các-kỳ-nghỉ. Con ấy à, con đã rất
thích có được điều đó, có một người-cha-trong-các-kỳ-nghỉ, một ông mặc
quần soóc, trông buồn cười, động viên, kiên trì dạy con làm hàng đống thứ
linh tinh, đi xe đạp, trượt pa tanh, trượt tuyết, lướt ván, dắt bóng, những trò
của lũ con trai, những cái cho phép một đứa trẻ lên mặt với bè bạn. Con ấy
à, con cũng không có nốt một người- cha-trong-các-kỳ-nghỉ vì bố con từ
chối nghỉ phép, còng lưng vì công việc và nợ mua nhà.

- Tại sao ông ấy lại nhảy lầu?

- Karoshi. Làm việc quá sức. Là y tá, ông trực nhiều đêm tại bệnh viện

trong một tuần, ban ngày vẫn làm việc như thường; ông ngủ ít, không ngon

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.