CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 137

- Hãy mặc thây khuôn mặt thật thà của tôi, - tôi tiếp tục nói năng thô

lỗ. - Tôi biết ông thường thường nhìn thấu suốt, tuy rằng trong trường hợp
khác thì ông lại không nhìn xa hơn cái mũi gà, nên tôi ngạc nhiên về khả
năng nhìn thấu của ông. Vâng, thì tôi có “ý tưởng” đấy. Tôi không sợ và
cũng chẳng ngượng.

- Cái chính là đừng ngượng.

- Nhưng tôi sẽ không bao giờ tiết lộ với ông đâu.

- Nghĩa là anh bạn thấy không đáng tiết lộ. Không cần, anh bạn

Arkady, tôi biết thực chất ý tưởng của anh bạn rồi, ấy là:

Tôi lánh sâu vào sa mạc

Chị Prutkova, tôi cho rằng anh bạn đây muốn trở thành Rothchild hay

đại loại như thế, và co mình vào sự vĩ đại của mình. Tất nhiên, anh bạn sẽ
hào phóng cho chúng ta được hưởng khoản lương hưu, tôi có thể không
được… Chúng ta sẽ không có dịp được ở bên anh ta đâu. Anh bạn này sẽ
giống như vầng trăng non, vừa mọc đã lặn mất tiêu.

Tôi rùng mình. Tất nhiên tất cả chỉ là tình cờ ông ta chưa biết gì về ý

tưởng của tôi, dù có nhắc đến Rothchild; nhưng tại sao ông có thể xác định
đúng tình cảm của tôi là sẽ tuyệt giao với họ và lánh đi nơi khác? ông ta
đoán trước tất cả và muốn đánh dấu sự việc đáng buồn bằng thái độ trơ trẽn
của mình. Hiển nhiên là ông ta quá tức giận.

- Mẹ ơi! Tha lỗi cho sự bùng nổ của con, hơn nữa, khi mà không gì có

thể giấu được ngài Versilov đây, - tôi giả bộ cười to để biến mọi việc thành
trò đùa trong giây lát.

- Cái hay nhất, anh bạn thân mến, ấy là khi anh bạn cười. Khó mà

tưởng tượng mỗi người được lợi bao nhiêu khi cười, dù là cười giả bộ. Tôi
nói nghiêm chỉnh đấy. Chị Prutkova này, anh bạn đây lúc nào cũng có cái
vẻ tựa hồ đang nghĩ đến điều gì vô cùng quan trọng, quan trọng tới mức tự
anh ta thấy ngượng về chuyện đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.