CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 185

khi giọng nói của hai phụ nữ át cả giọng nói của Stebelkov, nhất là của cô
gái, mà không có gì là vui vẻ cả: cô ta nói nhiều, nói nhanh, tựa hồ vạch
trần, than phiền gì đó, muốn tìm trọng tài phán xét. Nhưng Stebelkov mỗi
lúc một cao giọng hơn và cười to nhiều hơn; mấy người này không biết
nghe người khác. Một lát sau tôi rời chỗ đi-văng, vì nghe trộm chẳng ra
sao, trở về chỗ cũ của mình, trên chiếc ghế đan. Tôi tin rằng Vasin coi
Stebelkov chẳng ra gì, nhưng nếu tôi nêu ra nhận xét ấy, hẳn Vasin sẽ lập
tức bảo vệ ông ta và “lên lớp” với tôi, rằng đó là “một người thực tế, là
doanh nhân thời nay, ta không nên phán xét họ theo quan điểm chung
chung trừu tượng của chúng ta”. Giây phút ấy, tôi nhớ, tôi bị khủng hoảng
tinh thần hoàn toàn, tim đập dồn và cứ chờ đợi một cái gì đấy. Chừng mươi
phút sau, đột nhiên giữa tràng cười ha hả, có người bật dậy khỏi ghế, tiếp
đến tiếng thét của cả hai người phụ nữ, nghe tiếng Stebelkov cũng bật dậy
và nói bằng một giọng khác hẳn, như thể ông ta thanh minh hoặc cầu xin
người khác nghe ông ta nói hết đã… Nhưng họ không nghe nữa, họ quát
lên giận dữ: “Cút ngay! Quân đê tiện, đồ mặt dày!” Tóm lại, rõ ràng là
Stebelkov bị đẩy ra. Tôi mở cánh cửa đúng lúc Stebelkov từ phòng bên kia
nhảy ra hành lang, đúng là bị đẩy mạnh ra. Trông thấy tôi, ông ta bỗng chỉ
về phía tôi, kêu to:

- Con trai của Versilov đấy! Nếu không tin tôi, thì đây, con trai ông ta

đấy, đúng con trai ông ta đấy! Xin mời! - Rồi ông ta nắm tay tôi kéo về
phía hai người phụ nữ, miệng nhắc lại: - con trai ông ta đấy, đúng con trai
ông ta đấy! - mà không giải thích gì thêm.

Cô gái đứng ở hành lang, còn người phụ nữ có tuổi thì ở trong cửa.

Tôi chỉ nhớ, cô gái đáng thương kia trông dễ coi, trạc hai mươi tuổi, nhưng
hơi gầy và nước da tai tái, có khuôn mặt nhang nhác em gái tôi; đường nét
ấy chỉ thoáng qua đã khắc sâu vào trí nhớ tôi. Có điều là Liza không bao
giờ và cũng không thể nào nổi điên như cô gái đang đứng trước mặt tôi
này: môi cô trắng nhợt, cặp mắt xám long lên, thân hình run bắn vì tức
giận. Tôi cũng nhớ, bản thân tôi lâm vào tình huống hết sức ngớ ngẩn và
lúng túng, vì chẳng biết nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.