CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 187

Stebelkov đột nhiên, hoàn toàn bất ngờ, cười một hồi lâu vui vẻ và

cười không thành tiếng. Cuối cùng ông ta đội mũ, sắc mặt thay đổi hẳn, cau
mày nhận xét:

- Bà chủ trọ lẽ ra phải dạy… phải đuổi họ đi khỏi đây, và càng sớm

càng tốt, nếu không… các người sẽ thấy! Hãy nhớ lấy lời tôi, các người sẽ
thấy! Ê, quái quỉ thật! - Đột nhiên ông ta lại trở nên vui vẻ, - cậu chờ Vasin
chứ?

- Không, tôi không chờ nữa, - tôi quả quyết trả lời.

- Ồ, giống nhau cả…

Rồi không thêm một lời, Stebelkov quay người đi xuống cầu thang,

cũng chẳng thèm nhìn về phía bà chủ trọ đang chờ nghe ông ta giải thích.
Tôi cũng lấy mũ, nhờ bà chủ trọ nói lại với Vasin tôi là Dolgoruky, rồi chạy
xuống cầu thang.

3.

Tôi chỉ tốn thời gian vô ích. Ra khỏi chỗ Vasin, tôi lập tức đi tìm thuê

căn hộ; nhưng tôi đãng trí, đi mấy tiếng đồng hồ mà chỉ ghé vào dăm nhà,
bỏ qua vài chục căn có đề cho thuê. Bực một nỗi không ngờ thuê phòng lại
khó đến thế. Các phòng tương tự như phòng của Vasin, thậm chí tồi hơn
nhiều, nhưng giá thì cắt cổ, nghĩa là không theo dự tính của tôi. Tôi khăng
khăng đòi thuê một xó chỉ để chui ra chui vào, người ta khinh bỉ cho tôi hay
rằng thế thì hãy đi chỗ khác mà tìm xó xỉnh. Ngoài ra, chỗ nào cũng đầy
rẫy các cư dân bất thường mà vừa nhìn thấy dáng dấp của họ tôi đã biết
mình không thể sống bên họ. Toàn những vị râu ria lởm chởm, áo xống xộc
xệch, mắt nhìn hau háu. Trong một căn phòng hẹp, chừng mươi vị ngồi
đánh bạc, uống bia, vậy mà người ta mời tôi thuê căn phòng bên cạnh họ. Ở
một chỗ khác, tôi trả lời các câu hỏi của chủ nhà vô lí đến mức họ nhìn tôi
ngỡ ngàng, có nhà đôi bên còn xảy ra cãi nhau. Tóm lại, không đáng để kể
hết những điều tầm thường ấy ra đây; tôi chỉ muốn nói, rằng khi trời gần
tối, tôi đã quá mệt, đành ghé vào một quán ăn xoàng xĩnh. Tôi đã quyết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.