CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 209

tôi không muốn dừng lại ở điểm nào đó hoặc xác định trật tự. Ngay cả ý
nghĩ về Kraft cũng lùi xuống hàng thứ hai lúc nào không rõ. Mỗi lúc tôi
càng quan tâm nhiều hơn đến tình thế của chính mình, rằng tôi đã “cắt đứt”,
vali đã mang theo, tôi không còn ở nhà, tôi bắt đầu cuộc sống hoàn toàn
mới. Hệt như cho đến giờ, mọi ý định và sự chuẩn bị của tôi đều là trò đùa,
chỉ “lúc này tất cả mới thật sự bắt đầu một cách bất ngờ“. Ý tưởng ấy khích
lệ tôi, và mặc dù nhiều cái trong lòng còn hết sức mù mờ, tôi vẫn thấy vui
vui. Nhưng… nhưng có các cảm giác khác, mà một trong số đó muốn tách
ra, choán lấy hồn tôi, và lạ thay, cảm giác ấy cũng khích lệ tôi, tựa hồ rất
đáng vui. Bắt đầu lại vì sợ: tôi sợ ngay từ đầu, rằng trong lúc bốc đồng và
nóng nảy, tôi đã lỡ miệng nói hớ với Katerina Nikolaevna về tài liệu (bức
thư). “Đúng, mình đã nói quá nhiều, - tôi nghĩ, - có thể họ đoán ra được…
Tai hại quá! Họ sẽ không để mình yên, nếu họ nghi ngờ, nhưng… thây kệ!
Mình sẽ trốn đi - họ chẳng thể tìm ra mình được! Điều gì sẽ xảy ra, nếu họ
chạy theo mình đây…” Thế là tôi bắt đầu nhớ lại từng chi tiết, mỗi lúc
thêm thích thú, mình đứng đối diện với Katerina Nikolaevna và đôi mắt chị
ta nhìn tôi táo tợn nhưng kinh ngạc như thế nào. Khi bước ra, hẳn tôi đã
làm cho chị ta phải kinh ngạc. Tôi nhớ, “mắt Katerina không hoàn toàn
đen, chỉ có lông mi rất đen, nên đôi mắt có vẻ đen mà thôi…”

Rồi bỗng nhiên, tôi nhớ, tôi bực bội và chán ngán về họ và về mình.

Tôi trách mình điều gì đó và cố nghĩ sang chuyện khác. “Tại sao mình
không hề tức giận Versilov về chuyện cô gái nhà bên?” Về phần mình, tôi
tin chắc rằng Versilov tính trò yêu đương giải trí gì đây với cô gái, nhưng
điều đó không làm tôi tức giận. Thậm chí tôi nghĩ không thể hình dung
khác về ông ta; và tuy tôi vui khi ông ta bị bẽ mặt, song tôi không lên án
ông ta. Đối với tôi, điều quan trọng là Versilov giận dữ nhìn tôi, khi tôi
cùng cô gái kia đến, một cái nhìn giận dữ hơn bao giờ hết. “Cuối cùng thì
ông ta cũng nhìn mình một cách nghiêm túc!” - tôi khoan khoái nghĩ thầm.
Ôi, nếu tôi không yêu Versilov, tôi đã chẳng vui trước thái độ căm ghét của
ông ta đến thế!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.