CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 213

nhìn trừng trừng, tôi sợ phải nhìn em nó. Các vị tin không thì tùy, tôi sợ, sợ
em nó thật sự, - sợ từ lâu rồi; có lần tôi muốn khóc lắm, nhưng có mặt em
nó tôi lại không dám khóc. Tôi đến gặp gã thương nhân lần cuối cùng, khóc
lóc van xin gã. Gã nói: “Được”, gã có nghe gì đâu. Trong khi mẹ con tôi đã
chẳng còn một xu dính túi. Tôi mang quần áo đi cầm lấy tiền để sống.
Không còn gì để cầm cố được nữa, tôi khóc một cách đau đớn. Olia giậm
chân, tự chạy đi gặp gã thương nhân. Gã góa vợ, gã bảo cháu nó: “Năm giờ
chiều ngày kia, gã nói, hãy đến đây, có thể ta sẽ cho biết điều gì đó”. Tôi
cũng mừng, nhưng thầm lo, liệu chuyện gì sẽ xảy ra, song tôi không dám
hỏi con gái. Hai ngày sau, Olia từ chỗ gã thương nhân trở về, mặt tái nhợt,
người run rẩy, nằm vật xuống giường, tôi hiểu mà không dám hỏi. Các vị
nghĩ sao, gã thí cho Olia mười lăm rúp và nói, nếu còn trinh, gã sẽ cho
thêm bốn chục rúp nữa”. Gã nói thế không chút ngượng ngùng. Olia kể,
cháu nó giận quá xông tới, nhưng bị gã đẩy ngã, rồi gã chui vào phòng
khóa trái cửa lại. Trong khi mẹ con tôi; thú thật với các vị, chẳng còn gì để
ăn. Chúng tôi mang cái áo nịt ngực bằng lông thỏ đi bán, Olia đến tòa báo
đăng mẩu quảng cáo dạy kèm tất cả các môn, chuyên về Số học: “Dù chỉ
được ba mươi xu, em nó nói, cũng xong”. Tôi, cuối cùng, sợ thay cho em
nó: nó không nói gì với tôi, cứ ngồi bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn sang mái
nhà đối diện và thi thoảng kêu lên: “Dù giặt giũ hay đào đất!” miệng cứ
lẩm bẩm câu gì đó, chân giậm giậm. Mà ở thành phố này chúng tôi không
quen ai, không biết đi đâu. Tôi nghĩ, sẽ ra sao đây? Tôi vẫn sợ phải nói gì
với em nó. Một hôm con gái tôi đang ngủ trưa, bỗng tỉnh giấc, nhìn tôi; tôi
ngồi trên cái rương, cũng nhìn em nó. Em nó đứng dậy, lặng lẽ đến bên tôi,
ôm tôi rất chặt; thế là hai mẹ con tôi cùng khóc nấc lên, hai mẹ con tôi cứ
ngồi ôm nhau mà khóc như thế. Lần đầu tiên trong đời con gái tôi khóc đấy.
Chúng tôi đang ngồi thì cô Nastasia nhà bà vào nói: “Có một bà nào ngoài
kia muốn gặp Olia”. Đó là bốn hôm trước. Một bà ăn vận rất đẹp, tuy nói
tiếng Nga, nhưng là giọng người Đức: “Cô đăng quảng cáo trên báo là dạy
kèm phải không?” Mẹ con tôi mừng quá, mời bà ta ngồi. Bà ta cười dịu
dàng, nói: “‘Không phải tôi, mà là cháu gái tôi có con nhỏ, cần dạy kèm;
nếu không phiền, mời đến chỗ tôi, chúng ta sẽ thỏa thuận với nhau”. Bà ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.