CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 214

trao địa chỉ, ở gần cầu Voznesensky, số nhà, số căn hộ. Sau đó Olia đến địa
chỉ ghi trong giấy, hai giờ sau thì em nó chạy về, điên điên khùng khùng.
Sau nó kể lại: “Con hỏi người gác cổng, căn hộ này ở đâu? Người gác cổng
nhìn con, hỏi lại, thế cô cần khoản gì ở đó hả? Hắn hỏi lạ lắm, lẽ ra mình
phải cẩn thận. Nhưng mình đang cần việc, thôi thì bỏ qua cho thái độ thô lỗ
của hắn. Hắn nói “Đấy!” và chỉ lên cầu thang. Các vị biết không, Olia bước
vào căn hộ kia, hỏi, lập tức một đám đông phụ nữ ào tới, son phấn lòe loẹt,
dơ dáng dạng hình, cười cười nói nói, lôi kéo Olia. Em nó nói, con muốn
bỏ chạy, song bọn họ không buông tha. Con sợ quá, chân tay bủn rủn, họ
thì dỗ dành, mở bia bảo con uống. Con bật dậy, gào lên: “Thả tôi ra! Buông
tôi ra!” Olia chạy ra cửa, cửa bị bọn họ giữ chặt; lúc ấy mụ già hôm qua
đến nhà tôi xuất hiện, tát hai cái vào mặt Olia rồi đẩy ra cửa: “Mày không
đáng ở trong ngôi nhà cao quý này!” Một ả khác nói với theo ra cầu thang:
“Mày tự tìm đến đây, đã không có gì cho vào miệng còn sĩ diện!” Suốt đêm
ấy Olia sốt nóng, mê sảng; sáng ra mắt em nó long lên, nó nói: “Phải kiện
mụ ta ra tòa!” Tôi im lặng, nghĩ bụng, mình có gì làm bằng chứng kia chứ?
Olia đi đi lại lại, bẻ đốt ngón tay răng rắc, nước mắt ròng ròng, môi mím
chặt. Mặt em nó cứ tím tái đi từ lúc ấy cho đến phút cuối cùng. Ngày thứ ba
Olia đỡ hơn, tựa hồ đã dịu đi. Tầm bốn giờ chiều thì có ngài Versilov đến
nhà.

Và tôi nói thẳng, đến giờ tôi không thể hiểu tại sao Olia vốn đang đa

nghi như thế, mà ngay từ đầu lại lắng nghe ông khách. Mẹ con tôi thấy ông
khách rất nghiêm, nói năng nhỏ nhẹ, lịch sự, rất tử tế, không định tìm kiếm
gì cả; rõ ràng ông ấy là một người chân thành. Ông ấy nói: “Tôi có đọc trên
báo mẩu quảng cáo của tiểu thư, tiểu thư viết như vậy chưa đúng đâu, thậm
chí có thể bất lợi cho mình đấy”. Rồi ông ấy giải thích, thú thật tôi không
hiểu gì môn Số học, chỉ thấy Olia đỏ mặt, như tươi tỉnh trở lại, lắng nghe
và tiếp chuyện (thì vị khách đúng là người thông minh mà lại!) Tôi nghe nó
thậm chí còn cám ơn ông ấy. Ông ấy hỏi tỉ mỉ hoàn cảnh của Olia, và rõ
ràng ông ấy từng sống khá lâu ở Mạc Tư Khoa, hóa ra ông ấy còn quen biết
cả bà hiệu trưởng trường trung học. “Tôi nhất định sẽ tìm được chỗ để cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.