CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 216

giọng kiên quyết: “Mẹ, tiền đừng tiêu vội”. “Tại sao?” - Tôi hỏi. Olia: “Thế
thôi” - em nó nói, rồi im lặng suốt buổi tối. Hai giờ sáng tôi thức giấc, thấy
Olia trằn trọc, “Mẹ không ngủ được à?” - em nó hỏi. “Không, mẹ chưa
ngủ”. Olia nói: “Mẹ biết không, ông ta tính lợi dụng con thì phải?” “Sao
con nói thế?” Olia nói: “Nhất định đó là một kẻ đê tiện; mẹ chớ có tiêu một
đồng nào đấy nhá”. Tôi định thuyết phục em nó, tôi còn khóc thút thít nữa.
Olia quay mặt vào tường: “Mẹ im đi, để cho con ngủ!” Sáng dậy, tôi nhìn
em nó, thấy nó không còn là nó nữa, có Chúa chứng giám, Olia mất trí rồi!
Từ cái buổi em nó bị làm nhục ở nhà thổ nọ, trái tim và… đầu óc nó mụ
mẫm mất rồi. Tôi nhìn Olia sáng nay và tôi sợ, tôi không dám nói một lời
trái ý con tôi. Mẹ ơi, Olia nói, ông ta không để lại địa chỉ cho mình. Tôi
nói, con ơi, sao con lại thế; hôm qua chính con nghe ông ấy, khen ông ấy,
khóc cảm ơn ông ấy kia mà”. Tôi vừa nói xong, thì em nó giậm chân, rít
lên: “Mẹ tham lam, mẹ vẫn còn cái thói của thời nông nô!” Em nó nói một
hồi, rồi chộp mũ, chạy đi; tôi gọi theo, con đi đâu vậy? Thì ra Olia đến
phòng chỉ dẫn địa chỉ, hỏi chỗ ở của ngài Versilov; em nó trở về, nói: “Hôm
nay, ngay bây giờ, con sẽ mang tiền đến ném vào mặt lão ta; lão ta định giở
trò với con, như thằng cha Safronov vậy (tức gã thương nhân nọ); chỉ khác
là thằng cha Safronov thì giở trò như một tên thô bỉ, còn lão ta thì tinh ma
hơn”. Đúng lúc ấy cái nhà ông hôm qua lại gõ cửa, nói: “Tôi nghe nhắc đến
Versilov, tôi có thể cho cô biết đôi điều”. Vừa nghe nhắc tên Versilov, em
nó nổi điên lên, tôi nhìn nó mà ngạc nhiên, nó chưa bao giờ nói năng với
người lạ như thế cả. Má đỏ bừng, mắt long sòng sọc… Cái nhà ông nọ nói:
“Tiểu thư hoàn toàn đúng. Versilov y như mấy ông tướng mà người ta miêu
tả trên báo ấy; họ đeo đủ thứ huân chương lên ngực, rồi đi gặp tất cả các cô
gia sư đăng quảng cáo, gạ gẫm gì đó; nếu không gạ gẫm được, thì hứa hươu
hứa vượn đủ chuyện, rồi ra về, coi như một buổi giải trí”. Olia thậm chí
cười ha hả; cái nhà ông kia lại cầm tay em nó, kéo ấp vào ngực trái ông ta:
“Thưa tiểu thư, tôi là người có của ăn của để, tôi luôn luôn có khả năng cầu
hôn với các thiếu nữ xinh đẹp; nhưng trước tiên tôi tôi muốn hôn bàn tay
ngọc ngà…” Tôi thấy ông ta định hôn tay Olia. Em nó bật dậy, tôi cùng
Olia tống cổ thằng cha khốn kiếp ấy ra ngoài. Thế là chiều hôm ấy con gái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.