CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 286

- Cậu không hiểu thì càng hay! Hay, rất may là cậu không hiểu. Thật

đáng khen… nếu quả thật cậu không hiểu.

Tôi nổi điên thật sự:

- Đồ điên rồ, quỉ tha ông đi với những chuyện vặt vãnh ấy!

Tôi quát và chộp lấy mũ.

- Không vặt vãnh đâu. Vậy cậu đồng ý chứ? Rồi cậu sẽ lại tới đây thôi.

- Không, - tôi cắt ngang lúc ra đến cửa.

- Cậu sẽ đến, và lúc ấy chuyện sẽ khác đấy. Sẽ là chuyện chính. Hai

ngàn, nhớ đấy!

2.

Stebelkov gợi cho tôi ấn tượng bẩn thỉu tệ hại đến nỗi ra khỏi đó, tôi

cố không suy nghĩ và chỉ nhổ nước miếng. Cái ý nghĩ rằng công tước
Serezha đi kể với Stebelkov về tôi, về việc tôi nhận tiền chỗ anh ta, cứ như
kim châm vào tôi. Tôi thầm quyết định: “Hôm nay mình thắng thì sẽ trả lại
ngay!”

Stebelkov có ngu ngốc và nói bóng gió thế nào cũng vẫn lộ rõ ông ta

là một kẻ đểu giả; toàn bộ con người ông ta toát ra mưu mô gì đó. Song tôi
không có thời gian đi sâu tìm hiểu các mưu mô ấy, và đó là nguyên nhân
chính khiến tôi có mắt như mù!

Tôi nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến hai giờ; vậy là có thể đến thăm một

chỗ nữa, nếu không từ đây đến ba giờ tôi sẽ chết vì hồi hộp mất. Tôi đến
chỗ Anna Andreevna Versilova, chị gái của tôi. Tôi từng gặp chị Anna ở
nhà ông già công tước, vào thời gian ông già bị bệnh. Lương tâm tôi cắn
rứt, vì ba bốn ngày nay tôi chưa ghé thăm ông già; nhưng chính chị Anna
đã giúp tôi: ông già công tước quyến luyến chị Anna đến mức khi có mặt
tôi, ông đã gọi chị là thiên thần hộ mệnh của ông. Cần nói thêm, đúng là
ông già công tước nảy ra ý định gả chị Anna cho công tước Serezha, và ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.