CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 287

già nói với tôi ý định ấy không phải một lần, tất nhiên bảo phải giữ kín. Tôi
nói lại ý đó với ông Versilov, tôi thấy, ông Versilov vẫn bàng quan với mọi
vấn đề thiết thân như trước, song mỗi khi tôi đề cập chuyện tôi gặp chị
Anna, thì ông đều tỏ ra quan tâm đặc biệt. Nghe tôi nói, ông Versilov bảo
rằng chị Anna thừa thông minh để giải quyết chuyện tế nhị ấy mà không
cần đến lời khuyên của người khác. Tất nhiên, Stebelkov nói đúng, ông già
sẽ dành của hồi môn cho chị Anna, nhưng tại sao ông ta lại cả gan toan tính
gì trong chuyện đó kia chứ? Sáng nay công tước Serezha có nói với theo
ông ta, rằng anh ta chẳng sợ gì ông ta: chẳng hiểu Stebelkov có nói gì với
anh ta về chị Anna hay không; tôi hình dung ở địa vị anh ta, mình cũng sẽ
điên tiết lên như thế nào.

Thời gian vừa qua, tôi hay đến thăm chị Anna. Nhưng có một chuyện

lạ: bao giờ chị Anna cũng tự hẹn ngày tôi đến và chị chờ tôi; nhưng hễ tôi
đến thì chị lại tỏ vẻ bất ngờ. Tôi để ý như vậy, song tôi không phật ý. Chị
Anna sống ở nhà bà ngoại của chị, bà Fanariotova, tất nhiên như một đứa
con nuôi (Versilov không đóng góp gì cho việc nuôi dưỡng chị), song hoàn
toàn không trong vai trò một đứa con nuôi như người ta thường miêu tả
trong các gia đình quý tộc, ví dụ như đứa con nuôi của bà già bá tước trong
truyện Con đầm pích của Pushkin. Chị Anna gần giống như một nữ bá
tước. Chị sống biệt lập trong ngôi nhà này, nghĩa là cùng một tầng với bà
Fanariotova, song chị có hai phòng riêng, thành thử mỗi lần ra vào nhà chị
Anna, tôi không hề gặp người nào trong gia đình bà Fanariotova. Chị Anna
có quyền tiếp ai chị muốn và sử dụng toàn bộ thời gian của mình tùy ý. Chị
Anna đã bước sang tuổi hai mươi ba, một năm nay chị hầu như không đi
đâu, mặc dù bà Fanariotova không hề keo kiệt trong mọi khoản chi tiêu cho
chị, đứa cháu mà bà rất yêu. Phần tôi, tôi rất thích lần nào cũng gặp chị ăn
mặc giản dị, đang làm một việc gì đấy, đọc sách hoặc thêu thùa. Chị có vẻ
như một nữ tu sĩ, và tôi thích chị như thế. Chị kiệm lời, nhưng đã nói thì có
trọng lượng và rất biết nghe, điều mà tôi không có được. Khi tôi nói với
chị, rằng chị chẳng có nét gì giống ông Versilov, thì chị hơi đỏ mặt. Chị bao
giờ cũng đỏ mặt rất nhanh, chỉ hơi hơi đỏ, và tôi đặc biệt thích đặc điểm ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.