CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 365

Stolbeeva, tôi không biết để làm gì, có lẽ để tìm một chốn biệt lập. Bấy giờ
tôi vừa từ nhiệm khỏi trung đoàn X. Tôi gia nhập trung đoàn ấy khi từ nước
ngoài trở về, sau khi đã gặp ngài Versilov ở nước ngoài. Dạo ấy tôi có tiền,
sống ở trung đoàn, tôi ăn chơi thả cửa; nhưng đám bạn - sĩ quan không ưa
tôi, tuy tôi không hề gây sự với họ. Phải thú thật với anh rằng hồi ấy chẳng
một ai ưa tôi cả. Có một gã thiếu úy, tên là Stepanov, thú thật với anh, một
kẻ hoàn toàn rỗng tuếch, chẳng có gì nổi bật. Được cái hắn trung thực. Hắn
lấy lòng tôi, tôi cũng không khách sáo với hắn; hắn thường thường ngồi lì ở
góc nhà tôi cả ngày, ngồi thế thôi, cũng chẳng làm phiền gì tôi. Một hôm
tôi kể với hắn một câu chuyện tiếu lâm đang thịnh hành, một câu chuyện có
nhiều điều vô lí, rằng con gái viên đại tá có tình ý với tôi, nên vị đại tá tất
nhiên sẽ làm tất cả những gì tôi muốn… Tóm lại, tôi lược bỏ chi tiết; nhưng
sau đó lan truyền những lời đồn thổi hết sức tệ hại. Tại cái gã cần vụ của
tôi, chứ không phải tại Stepanov: gã cần vụ đã nghe trộm và ghi nhớ, vì
chuyện tiếu lâm ấy có chi tiết lý thú về cô gái. Cái gã cần vụ ấy khi bị các
sĩ quan tra hỏi đã khai ra Stepanov, nghĩa là khai rằng tôi đã kể cho
Stepanov nghe. Stepanov bị đặt vào tình huống không thể chối cái việc đã
nghe; đó là vấn đề danh dự. Hai phần ba trong câu chuyện tiếu lâm ấy là do
tôi bịa thêm ra, nên các sĩ quan rất tức giận, và chỉ huy trung đoàn tập hợp
chúng tôi lại để nghe giải thích. Tại đó, trước mặt mọi người, một câu hỏi
được đặt ra với Stepanov: anh có nghe hay không? Stepanov đã khai toàn
bộ sự thực. Còn tôi, một vị công tước dòng dõi ngàn đời thì sao, tôi đã làm
gì? Tôi đã chối và đốp vào mặt Stepanov rằng anh ta nói láo, đại khái là
anh ta hiểu sai ý của tôi, vân vân… Tôi lại lược bỏ chi tiết; tôi có lợi thế
hơn, bởi vì Stepanov vẫn lui tới chỗ tôi, tôi có thể trình bày sự việc theo
hướng Stepanov thông lưng với gã cần vụ của tôi mong kiếm lợi. Stepanov
chỉ im lặng nhìn tôi và nhún vai. Tôi nhớ ánh mắt của hắn và sẽ không bao
giờ quên được nó. Sau đó Stepanov lập tức xin từ nhiệm. Nhưng anh nghĩ
sao, kết quả như thế nào? Tất cả các sĩ quan đồng loạt đến thăm hắn và
khuyên hắn đừng từ nhiệm. Hai tuần sau tôi cũng rời khỏi trung đoàn:
không ai đuổi tôi cả, tự tôi viện lí do gia đình để xin từ nhiệm. Sự việc kết
thúc ở đó. Thoạt đầu tôi hoàn toàn vô tư và thậm chí còn giận đám sĩ quan;

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.