CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 407

- Sắp chết cóng rồi, thằng khốn! Có khác gì con chó chết cóng không

hả? Đứng lên nào!

- Lambert! - Tôi kêu lên.

- Mày là ai vậy?

- Dolgoruky đây!

- Dolgoruky cái khỉ gì hả?

- Thì Arkady Dolgoruky… Ở nhà lão Tushar ấy… Người mà anh thọc

dĩa vào sườn ở quán ăn ấy!..

- À-à-à! - Lambert mỉm cười trong lúc nhớ dần ra (làm sao hắn có thể

quên được tôi!) - À, tao nhớ rồi, thì ra là mày, mày!

Lambert kéo tôi đứng dậy, tôi đứng không vững; hắn xốc nách tôi dìu

đi. Hắn nhìn vào mắt tôi, cố nghe và hiểu; còn tôi thì cố sức nói, nói luôn
miệng, và tôi rất mừng vì gặp lại Lambert. Liệu có phải tôi cảm thấy
Lambert như là “cứu tinh” của tôi, hay là tôi coi hắn như một người từ thế
giới khác, tôi không biết; nhưng lúc ấy tôi đã ôm chầm lấy hắn, chẳng suy
xét gì hết. Lúc ấy tôi đã nói những gì, tôi hoàn toàn không nhớ; và chắc lời
kể của tôi lộn xộn, ngập ngọng lắm, song Lambert cố nghe. Hắn vẫy chiếc
xe ngựa đầu tiên và ít phút sau thì tôi đã ngồi trong căn phòng ấm áp của
hắn.

3.

Dù là ai chăng nữa, chắc cũng tưởng nhớ đến một chuyện gì đó từng

xảy ra với mình, mà người ấy coi, hoặc có xu hướng coi nó như trường hợp
dị thường, kỳ lạ, gần như tuyệt diệu, dẫu đó là giấc mơ, dự đoán, cuộc gặp
gỡ hay một dự cảm nào đấy. Cho đến nay tôi có xu hướng coi cuộc gặp lại
Lambert lần ấy như một định mệnh… chí ít căn cứ vào tình huống và hậu
quả của cuộc gặp này. Tất cả diễn ra chí ít là từ một phía, cực kỳ ngẫu
nhiên: Lambert đi làm ăn đêm (làm gì tôi sẽ nói sau) trở về, chếnh choáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.