CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 409

nữa. Tôi nhắc lại: liệu Lambert có hiểu những gì tôi kể hay chăng, tôi
không biết; song có một điều sau đó tôi đoán ra, chính là Lambert đủ hiểu
để kết luận rằng hắn không thể xem nhẹ cuộc gặp tôi… Sau này tôi sẽ giải
thích hắn có thể tính toán điều gì.

Tôi không chỉ lại sức, mà đôi lúc hình như còn tỏ ra vui vẻ. Mặt trời

bỗng rọi vào phòng, ai đó đã kéo rèm và nhóm lò sưởi, tôi không nhớ. Tôi
còn nhớ mademoiselle Alphonsine ôm một con chó nhỏ màu đen, áp nó vào
tim ả một cách rất điệu bộ. Tôi khoái con chó ấy đến mức ngừng kể và hai
lần với tay về phía nó, nhưng Lambert phẩy tay một cái, thế là Alphonsine
lập tức lẩn vào sau tấm bình phong.

Lambert im lặng ngồi đối diện với tôi, cúi người chăm chú nghe;

không ngắt lời tôi, thi thoảng hắn nhe răng mỉm cười hồi lâu, mắt nheo
nheo, tựa hồ cố đoán. Tôi chỉ còn nhớ khi tôi kể đến “bức thư”, thì tôi
không thể diễn đạt rõ ràng và gắn nó với câu chuyện, thành thử tôi thấy
Lambert không hiểu tôi, nhưng hắn rất muốn hiểu, nên hắn liều ngăn lại hỏi
tôi, mà điều đó thì rất nguy hiểm, nên tôi lập tức chấm dứt đề tài ấy, quên
luôn điều vừa nói. Hai đứa ngồi trò chuyên như thế bao nhiêu lâu, tôi
không biết. Bỗng Lambert đứng lên gọi Alphonsine:

- Cậu ta cần yên tĩnh; có lẽ cần mời bác sĩ. Cậu ấy cần gì - hãy chiều

cậu ấy, nghĩa là… Vous comprenez, ma fille? Vous avez largent?

[5]

Không

có à, thì đây! - Lambert rút ra tờ mười rúp và nói nhỏ với Alphonsine: Vous
comprenez, vous comprenez
, - vừa nói hắn vừa giơ ngón trỏ dọa nạt, lông
mày cau lại nghiêm nghị.

Tôi thấy Alphonsine sợ Lambert như sợ cọp. Hắn dặn tôi:

- Tớ sẽ trở lại, còn cậu tốt nhất hãy ngủ đi một giấc. - Hắn mỉm cười

với tôi và lấy mũ.

Alphonsine nói, giọng thảm thiết:

- Mauis vous n’avez pas dormi du tout, maurice!

[6]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.