CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 493

đó gần như chẳng có gì). Nhưng bực nhất là ông cũng làm ra vẻ bí hiểm,
thấy tôi không hỏi thì ông cũng nói lấp lửng, úp úp mở mở chơi. Ông nhìn
tôi rất lạ, nói:

- Có một tiểu thư nữa.

- Tiểu thư nào?

- Anna Andreevna; đến hai lần; làm quen với bà nhà tôi. Một tiểu thư

rất đáng yêu, dễ chịu. Nên trân trọng một mối quen biết như thế, cậu
Arkady ạ.

Nói xong, ông bước lại bên tôi như thể muốn tôi hiểu điều gì đó.

- Đến hai lần cơ à? - tôi ngạc nhiên.

- Lần thứ hai cô ấy đi cùng em trai.

Tôi bỗng nghĩ “Chắc là Lambert”. Ông như đoán được ý nghĩ của tôi,

nói tiếp:

- Không phải đi cùng Lambert đâu, mà là đi với em trai của cô ấy, một

chàng trai mang họ Versilov, hình như làm quan thị tòng thì phải.

Tôi rất lúng túng: ông nhìn tôi, mỉm cười hết sức thân mật.

- À, còn một người nữa đến hỏi cậu, đó là mademoiselle người Pháp

Alfoncine de Verdent. Chà, cô ta hát và ngâm thơ mới hay làm sao! Cô ta
kể, cô ta đến Hoàng Thôn bán cho ông già công tước Nikolai Ivanovich
một con chó cảnh hiếm, lông màu đen, chỉ lớn bằng nắm tay…

Tôi viện cớ bị nhức đầu, đề nghị ông để cho tôi ở lại một mình. Ông

lập tức đáp ứng, thậm chí chưa nói hết câu, chẳng những không hề tự ái, mà
còn có vẻ hài lòng, phẩy phẩy tay một cách bí ẩn, miệng nói: “Tôi hiểu, tôi
hiểu”, rồi rón rén bước ra ngoài. Trên đời có những người đến là khó chịu.

Tôi ngồi một mình, suy nghĩ chừng một tiếng rưỡi. Tôi tuy bối rối,

song không ngạc nhiên. Tôi thậm chí chờ đợi nhiều chuyện lạ lùng hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.