CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 501

Tôi khó chịu. Và vì Anna Andreevna muốn nhen lên sự tức giận nơi

tôi, thành thử tôi tức giận thật, song không phải là giận người phụ nữ kia,
mà giận chính chị. Tôi đứng dậy, nói:

- Là một người trung thực, tôi cần cho chị biết rằng các hi vọng của

chị… vào tôi… rất có thể chỉ uổng công vô ích…

- Tôi hi vọng cậu sẽ ủng hộ tôi, - Anna Andreevna nhìn tôi quả quyết,

- như ủng hộ một người chị gái bị ruồng bỏ, cậu Arkady!

Chỉ một giây nữa thôi, chị ta sẽ khóc cho coi.

- Vậy thì tốt nhất chị đừng hi vọng, bởi vì có thể sẽ chẳng kết quả gì

đâu, - tôi nói, cảm giác rất nặng nề.

Anna Andreevna sợ hãi nhìn tôi:

- Tôi phải hiểu lời cậu như thế nào đây?

Tôi bỗng nói gần như quát:

- Hãy hiểu là tôi sẽ rời khỏi tất cả các người, thế là xong! Còn bức thư

kia, tôi sẽ hủy nó đi. Vĩnh biệt!

Tôi cúi chào rồi lẳng lặng bước ra, không dám nhìn Anna Andreevna;

nhưng tôi đi xuống chưa hết cầu thang, thì bà Nastasia Egorovna đã đuổi
kịp tôi và đưa cho tôi một nửa tờ giấy viết thư gấp làm đôi. Bà Nastasia
Egorovna từ đâu tới và ngồi chỗ nào lúc tôi nói chuyện với Anna
Andreevna, tôi không thể hiểu nổi. Bà không nói một lời, đưa tờ giấy xong
liền chạy đi. Tôi giở tờ giấy, trên đó ghi rõ địa chỉ của Lambert, và nó được
viết chắc là từ mấy hôm trước. Tôi chợt nhớ hôm bà Nastasia Egorovna đến
thăm tôi, tôi có buột miệng bảo tôi không biết Lambert sống ở đâu, ngụ ý
rằng “tôi không biết và không muốn biết”. Chứ bấy giờ tôi đã biết địa chỉ
của Lambert qua Liza: tôi nhờ nó hỏi ở bàn hướng dẫn địa chỉ. Việc làm
của Anna Andreevna khiến tôi cảm thấy chị ta rất kiên quyết, thậm chí hơi
trắng trợn mặc dù tôi từ chối giúp chị ta, chị ta vẫn không tin gì tôi, mà bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.