CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 541

được, bèn hỏi.

- Làm sao biết ư? Ồ, ông ta biết đấy. - Nàng tiếp tục trả lời tôi, song

với cái vẻ tựa hồ nàng quên tôi và đang nói với chính mình. - Bây giờ ông
ta đã bừng tỉnh. Và làm sao ông ta không biết tôi tha thứ cho ông ta, nếu
ông ta hiểu rõ tâm hồn tôi kia chứ? Ông ta thừa biết bản thân tôi cũng có
phần giống ông ta.

- Nàng?

- Phải, ông ta biết điều đó. Ôi, tôi không tha thiết, tôi bình thản; song

tôi cũng như ông ta, muốn tất cả mọi người đều tốt đẹp… Ông ta đã yêu tôi
vì cái gì đó…

- Sao ông ấy bảo rằng nàng đầy tội lỗi?

- Đấy là ông ta nói vậy thôi, chứ thực tình ông ta có bí mật riêng. Mà

này, bức thư ông ta viết đúng là nực cười phải không?

- Nực cười ư?! (Tôi cố nghe nàng nói; tôi cho rằng đúng là nàng đang

bị cơn hysteria và… nàng nói hoàn toàn không phải với tôi, song tôi không
kìm được, cứ hỏi).

- Phải, tức cười thật; và tôi đã chẳng cười, nếu như… nếu như tôi

không sợ. Tôi không đến nỗi nhút nhát lắm đâu, anh đừng tưởng; nhưng
bức thư ấy đã làm cho tôi mất ngủ đêm đó, nó được viết như bằng một thứ
máu bệnh hoạn… sau một bức thư như thế sẽ còn lại cái gì nào? Tôi yêu
cuộc sống, tôi rất lo cho cuộc sống của tôi, về điểm này tôi rất nhát… Ồ,
anh nghe đây! - Nàng bỗng nói to. - Hãy đi gặp ông ta! Bây giờ ông ta có
một mình, ông ta không thể ở đó mãi, có lẽ ông ta đã đi đâu đó một mình;
anh hãy mau tìm ông ta, phải nhanh chân lên, hãy chứng minh với ông ta
rằng anh là một cậu bé tốt bụng, dễ thương, một chàng sinh viên mà tôi…
Ôi, mong anh được hạnh phúc! Tôi không yêu ai hết, như thế tốt hơn;
nhưng tôi chúc mọi người hạnh phúc, tất cả mọi người, trước tiên là ông ta;
hãy cho ông ta biết điều đó… thậm chí ngay bây giờ, tôi sẽ rất vui lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.