CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 539

Ôi, nàng mỉm cười và pha trò, thể hiện lòng tốt vô biên của nàng, bởi

lẽ toàn bộ tâm hồn nàng lúc này, như sau đó tôi nghĩ ra, tràn ngập sự quan
tâm tha thiết và cảm giác mạnh mẽ, rằng việc nàng trò chuyện với tôi và trả
lời các câu hỏi rỗng tuếch của tôi cũng giống như việc một người lớn trả lời
qua quýt các câu hỏi lẵng nhẵng của một đứa bé cho xong chuyện. Tôi chợt
hiểu ra điều đó và cảm thấy xấu hổ, nhưng tôi đã không thể dừng lại.

Tôi mất tự chủ, kêu lên:

- Không đâu, tôi sẽ không giết kẻ nói xấu nàng, mà ngược lại, tôi sẽ

hùa theo!

- Ôi lạy Chúa, xin đừng, không cần kể gì cả, - nàng giơ tay để ngăn tôi

và thậm chí với vẻ đau khổ trên mặt, nhưng tôi bật dậy đứng trước nàng để
kể lại tất cả; và giả sử tôi làm như thế, thì sẽ không có chuyện xảy ra sau
đó, mà sẽ chấm dứt bằng việc tôi thú nhận tất cả rồi trả lại bức thư cho
nàng. Nhưng nàng bỗng cười to:

- Không cần, không cần kể chi tiết nào cả! Mọi tội lỗi của anh, tôi biết

hết rồi. Tôi đánh cuộc rằng anh muốn cưới tôi hay đại loại như vậy, và vừa
rồi anh đã thông đồng với một người bạn học nào đó của anh về việc ấy…
Ôi, hình như tôi đã đoán trúng! - Nàng nhìn chăm chú vào mặt tôi và thốt
lên.

- Tại sao… sao nàng lại đoán được? - Tôi ấp úng và đứng ngây ra như

một thằng ngốc.

- Thế đấy! Nhưng đủ rồi, đủ rồi! Tôi tha thứ cho anh, có điều là đừng

nhắc đến chuyện đó nữa, - nàng lại phẩy tay, đã có vẻ hết kiên nhẫn. - Tôi,
chính tôi là một kẻ mơ mộng; giá như anh biết tôi sử dụng đến phương tiện
gì trong lúc mơ mộng, khi không bị kìm nén! Đủ rồi, anh đừng ngắt lời tôi
nữa. Tôi rất mừng là bà Prutkova đã đi; tôi rất mong gặp anh, nhìn thấy
anh, nếu bà Prutkova có mặt thì sẽ rất khó nói chuyện với anh, như bây giờ.
Tôi có cảm giác tôi có lỗi với anh về chuyện xảy ra hôm đó. Có phải vậy
không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.