CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 548

Và tôi nhớ, bỗng trên khuôn mặt ông thoáng hiện nếp nhăn quen thuộc

như mọi khi - dường như nó gộp cả nỗi buồn và sự giễu cợt. Ông kìm mình
lại và bắt đầu với vẻ hơi căng thẳng.

2.

- Thế này, Arkady ạ, nếu ba gọi con đến từ sớm, thì ba sẽ nói gì với

con đây? Toàn bộ câu trả lời của ba nằm trong câu hỏi ấy.

- Nghĩa là ba muốn nói rằng bây giờ ba là chồng của mẹ con, là cha

của con, còn trước đây… Trước đây ba không biết nói sao với con về vị trí,
thành phần xã hội chứ gì?

- Không chỉ một chuyện đó đâu, con ạ: sẽ phải lờ đi rất nhiều điều

khác. Ở đây có rất nhiều cái tức cười và thấp hèn, giống như trò hề, trò hề
rẻ tiền vậy. Trước đây làm sao hai cha con ta có thể hiểu nhau, khi mà
chính ba mãi đến hôm nay, lúc năm giờ chiều, đúng hai giờ trước khi
Makar Ivanovich tắt thở, ba mới hiểu bản thân mình. Con nhìn ba khó hiểu
thế ư? Đừng lo, ba sẽ giải thích trò hề kia; nhưng điều ba nói là thật: toàn
bộ cuộc đời lang bạt và chưa hiểu, rồi đột nhiên vào lúc năm giờ chiều ngày
hôm nay được giải quyết! Thậm chí có vẻ bực mình, phải không? Hồi trước
mà như thế này chắc ba sẽ rất bực mình.

Tôi nghe và đúng là chẳng hiểu gì; cái nếp nhăn của Versilov mà tôi

không muốn nhìn thấy vào tối nay hiện rõ trên mặt ông sau những lời vừa
nói. Tôi bỗng kêu lên:

- Trời đất, ba nhận được tin gì đó của nàng… vào lúc năm giờ chiều

ngày hôm nay phải không?

Ông nhìn tôi chằm chằm, rõ ràng ông ngạc nhiên trước tiếng kêu của

tôi, hoặc ngạc nhiên vì hai chữ “của nàng”. Ông mỉm cười, nói:

- Con biết cả rồi, tất nhiên, những gì cần, ba sẽ không giấu con, vì vậy

ba mới đưa con tới đây. Nhưng bây giờ ta hãy gác tất cả cái đó sang một
bên. Con ạ, từ lâu ba đã biết rằng có những đứa con luôn luôn nghĩ về gia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.