CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 547

Lúc ấy người ta bưng ấm xamova vào, và đột ngột bà Nastasia

Egorovna bế đứa bé đang ngủ ra. Versilov nói:

- Anh hãy ngắm đứa bé đi, tôi yêu nó và bảo bế nó sang đây để anh

cũng được nhìn thấy nó. Thôi, bà Nastasia Egorovna, bà hãy bế cháu vào
ngủ đi. Anh hãy ngồi bên ấm xamova. Tôi sẽ tưởng tượng hai chúng ta
sống mãi mãi như thế này và tối tối ngồi bên nhau. Để tôi ngắm anh xem
nào: anh hãy ngồi sao cho tôi có thể nhìn rõ mặt anh. Tôi yêu khuôn mặt
của anh xiết bao! Tôi phải tưởng tượng khuôn mặt của anh khi đợi anh từ
Mạc Tư Khoa đến! Anh hỏi, tại sao tôi không cho người đi đón anh sớm?
Chờ đấy, có lẽ anh sẽ hiểu điều này ngay bây giờ thôi.

- Không lẽ chỉ cái chết của ông già ấy mới làm cho ba mở miệng? Lạ

thật…

Nếu có nói ra câu đó, thì tôi sẽ nhìn ông một cách âu yếm. Chúng tôi

trò chuyện như hai người bạn, với nghĩa cao cả và đầy đủ nhất của từ này.
Versilov dẫn tôi tới đây để giải thích, kể chuyện, thanh minh với tôi điều gì
đó; nhưng chưa nói thì tất cả đã sáng tỏ. Bây giờ dẫu tôi có nghe ông nói gì,
thì kết quả đã đạt được rồi; cả hai cha con cũng biết điều đó và sung sướng
nhìn nhau.

Versilov trả lời:

- Không chỉ cái chết của ông già ấy, mà cái khác nữa bây giờ cũng rơi

vào điểm đó… Chúa đã đem lại cho cuộc sống của chúng ta khoảnh khắc
này, cho bây giờ và mãi mãi! Anh bạn thân yêu, chúng ta trò chuyện nhé.
Tôi cứ mải kể những cái đâu đâu, tôi định nói một chuyện chính, mà cứ lan
man hàng ngàn chi tiết bên lề. Điều đó thường xảy ra, khi trái tim tràn
ngập… Nhưng thôi, đã đến lúc nói rồi, từ rất lâu, tôi đã say mê anh bạn…

Ông ngả người ra lưng ghế và một lần nữa chăm chú quan sát tôi. Tôi

sung sướng thốt lên:

- Thật là lạ, khi nghe ba nói như vậy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.