CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 586

giây, rồi môi anh ta kín đáo nở một nụ cười khẩy độc ác, đúng là cực kỳ
độc ác, nên kín đáo; đoạn anh ta lẳng lặng quay người đi vào phòng trong,
vẫn thong thả, nhẹ nhàng như lúc bước ra. Ô, những kẻ này đã quen làm
nhục người khác từ bé, đã được mẹ chúng dạy cung cách ấy trong gia đình
chúng! Tất nhiên tôi lúng túng. Ôi, tại sao tôi lại lúng túng kia chứ!

Gần như ngay sau đó gã người hầu kia lại xuất hiện với bốn tờ giấy

bạc trong tay như cũ:

- Mời nhận cho, đây là tiền gửi từ Peterburg, còn tiếp ông thì không

thể; “khi nào rỗi rãi hơn, có thể họ sẽ tiếp ông”.

Tôi cảm thấy rằng câu cuối cùng là của gã nói thêm. Tôi tiếp tục lúng

túng, tôi nhận tiền và đi ra cửa; trong khi lẽ ra không nên nhận tiền. Gã
người hầu chắc là muốn châm chọc tôi, gã thực hiện một hành động đúng là
của người hầu: gã đột nhiên mở toang cánh cửa trước mặt tôi và nói dằn
từng âm lúc tôi đi ngang qua:

- Xin mời!

- Đểu giả! - Tôi quát gã và vung tay, - cả ông chủ của mi cũng đểu giả!

Hãy vào bẩm với hắn như vậy! - Đoạn tôi bước ra cầu thang.

- Thôi đi đi! Tôi mà bẩm với ông chủ ngay, thì người ta sẽ cho lính

điệu ông tới đồn cảnh sát tức thời. Đừng có mà vung vẩy tay chân…

Tôi xuống cầu thang. Đây là cầu thang giữa, để mở, từ phía trên có thể

thấy rõ tôi đi xuống theo tấm thảm đỏ như thế nào. Cả ba gã người hầu
cùng bước ra chỗ lan can. Tất nhiên tôi quyết định im lặng, không nên cãi
nhau với đám người hầu. Tôi đi xuống cầu thang từng bước một, thật thong
thả.

Ôi, mặc các triết gia (nhục nhã thay cho họ!) nói rằng tất cả những

chuyện đó là trò vặt vãnh, là sự khó chịu của một cậu bé; nhưng đối với tôi
đó là một vết thương, vết thương ấy cho đến nay, lúc tôi ngồi viết những
dòng này, vẫn chưa lành, tuy rằng mọi chuyện đã kết thúc và thậm chí đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.