CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 645

sớm nay, sẽ đến gặp tôi. Do đó chị bếp Maria cũng biết thế. Vài phút sau
chị ta bưng ấm xamova lên, hai phút sau, khi dì Prutkova gọi chị, thì không
thấy chị ta thưa: hóa ra chị ta bỏ đi đâu đó. Tôi xin bạn đọc lưu ý chi tiết
này. Lúc đó tôi nghĩ là mười giờ kém mười lăm. Dì Prutkova tuy bực tức về
việc chị ta bỏ đi đâu không xin phép, song dì chỉ nghĩ rằng chị ta đi mua
món gì đấy, nên dì quên luôn. Vả tôi với dì Prutkova không có nhiều thời
gian, cứ nói luôn miệng, thành thử tôi hoàn toàn không để ý đến sự vắng
mặt của chị bếp; xin độc giả chú ý điều đó cho.

Tất nhiên tôi đang ngây ngất. Tôi đang chờ Katerina Nikolaevna, ý

nghĩ rằng một giờ sau tôi sẽ lại được gặp nàng, vào giờ phút hệ trọng như
thế này trong cuộc đời tôi, làm cho tôi vô cùng hồi hộp, run run. Tôi uống
xong hai cốc nước trà, thì dì Prutkova bỗng đứng dậy, cầm kéo, nói:

- Đưa túi áo ra nào, phải lấy thư ra trước, chứ ai lại làm việc đó trước

mặt cô ta!

- Vâng! - Tôi đáp và cởi áo khoác ngoài.

- Ai khâu cho cháu vậy?

- Tự tay cháu ạ.

- Rõ là tự tay cháu khâu, đây rồi…

Bức thư được lôi ra: cái phong bì cũ vẫn thế, nhưng bên trong chỉ là tờ

giấy trắng.

Dì Prutkova lật đi lật lại mẩu giấy, kêu lên:

- Cái gì thế này? Cháu làm trò gì vậy?

Tôi đứng như chôn chân một chỗ, lưỡi cứng đờ, mặt tái mét… rồi bất

lực thả người xuống ghế; chút nữa là tôi ngất xỉu.

Dì Prutkova quát to:

- Lại trò gì nữa đây? Cháu để bức thư ở đâu hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.