CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 332

CHƯƠNG 6

Dấu chấm câu lạnh buốt

Đây là lời trao đổi cuối cùng của Bạc Hà và Tịch Duệ Nam

trong thời niên thiếu, buổi sáng sớm của ngày đông này, ánh mắt
và lời lẽ giữa hai người còn lạnh lẽo, tê buốt hơn cả gió mùa đông
bắc đang thổi. Một đoạn tình yêu thời niên thiếu bắt đầu với sự
kích động, bất an, được kết thúc bởi một dấu chấm câu lạnh
buốt.

1

Cả đêm Bạc Hà không chợp mắt, đến sáng sớm mới ngủ thiếp

đi. Lúc tỉnh dậy nhìn đồng hồ, cô thét lên một tiếng, ngồi bật dậy
nhảy xuống giường, cuống quýt sửa soạn rồi phóng đến trường.
Cô chạy vào lớp học đúng lúc chuông báo giờ vang lên, giáo viên chủ
nhiệm vẫn chưa đến, các học sinh trong lớp vẫn đang rì rầm nói
chuyện.

Vừa bước chân vào phòng học, cô trông thấy Tịch Duệ Nam

ngẩng lên nhìn mình, ánh mắt cậu vẫn là vẻ hoang mang, đau khổ
của tối hôm qua. Cô quay mặt đi coi như không thấy, vội vàng đi
về chỗ của mình, thấy Quách Ích có sự khác thường. Không biết vì
sao cậu ta lại bị thương, trên cằm có một miếng gạc trắng, thoáng
nhìn qua trông giống như ông già Noel với bộ râu trắng dài. Nam
sinh ngồi trước mặt cậu ta đang nói đùa, rằng tiếc là Giáng sinh
đã qua rồi, nếu không cho cậu ta đóng vai ông già Noel thì chẳng
cần hóa trang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.