CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 330

Tịch Duệ Nam gần như đang khẩn cầu: “Vì sao chứ? Tôi chỉ

muốn biết vì sao?”

“Không vì sao cả, ghét chính là ghét, không cần có lý do.”

“Không.” Tịch Duệ Nam mạnh mẽ phản bác cô. “Người ta nói, trên

thế giới sẽ có tình yêu vô duyên vô cớ, nhưng tuyệt đối không có
thù hận vô duyên vô cớ. Cậu ghét mình nhất định là có lý do, cậu nói
cho mình biết vì sao đi? Nếu như là lỗi của mình, mình nhất định
sẽ sửa.”

“Được, có lý do, nhưng lý do này vĩnh viễn tôi sẽ không nói cho

cậu biết.”

Bạc Hà không định nhiều lời với cậu ta nữa, nói xong câu này

liền quay người chạy vào hành lang. Sau lưng, giọng nói đau đớn bi
thương của Tịch Duệ Nam văng vẳng đuổi theo: “Bạc Hà, cậu thật quá
nhẫn tâm!”

“Bạc Hà, cậu thật quá nhẫn tâm!”

Câu nói này giống như tiếng vọng truyền tới tận thâm sơn

cùng cốc, cả đêm đều văng vẳng vang lên bên tai Bạc Hà.

Rất nhẫn tâm sao?

Bạc Hà nằm trên giường, đặt tay lên ngực tự vấn. Biểu cảm vô

tội giống như đứa trẻ của Tịch Duệ Nam, nụ cười ngốc nghếch của
Quách Ích đan xen vào nhau, liên tục hiện ra trước mắt cô. Hình
như đúng vậy, cô có thể không tính toán với việc Quách Ích kích động
hôn trộm cô, nhưng lại phản cảm với hành vi sờ mó kích động lúc
đang hôn nhau say đắm của Tịch Duệ Nam, vì vậy mà hoài nghi cậu
tiếp cận cô với mục đích không trong sáng. Hơn nữa sự hoài nghi và
phản cảm này càng trở nên mãnh liệt sau khi biết Tịch Duệ Nam

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.