CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 106

Tịch Duệ Nam đúng là chuồn rất nhanh, nhưng mà, anh ta chạy

không thoát “ngũ chỉ sơn” của Bạc Hà, cô biết anh ta trốn ở đâu.
Tên đồi bại này, cô vốn cũng thấy anh ta đáng thương, định tha
cho anh ta một mạng, nhưng chỗ đáng hận của anh ta mãi mãi
nhiều hơn chỗ đáng thương rất nhiều.

Bạc Hà hạ quyết tâm, lần này tuyệt đối không thể lại dễ dàng

buông tha cho anh ta. Chỉ vì nhân nhượng, khoan dung vô nguyên
tắc hết lần này đến lần khác mới tạo ra sự biến chất của anh
ta bây giờ.

Bạc Hà dễ dàng liên lạc được với mẹ của Đường Lâm. Cô hỏi Quý

Vân xem Đường Lâm nằm ở bệnh viện nào, sau đó theo bản đồ đi
tìm, khi đến nơi thì thấy trong phòng bệnh, bố mẹ của Đường
Lâm đang chăm sóc cô bé.

Đường Lâm đã ngủ say, khuôn mặt trắng xanh, nhợt nhạt vô

cùng đáng thương. Bà Đường vừa nghe Bạc Hà nói biết Tịch Duệ
Nam ở đâu, lập tức bị kích động, nằng nặc muốn cô đưa đi tìm tên
“súc sinh đáng chết” kia.

Bạc Hà chẳng nói chẳng rằng liền dẫn bà Đường đến căn nhà

trọ mà Tịch Duệ Nam thuê giường ngủ. Bà chủ nghe họ nói muốn
tìm Tịch Duệ Nam còn không biết là ai, đến khi Bạc Hà miêu tả cho
bà ta, bà ta mới chợt ngộ ra: “Ồ, cô nói tới người thanh niên thường
xuyên mặc áo sơ mi màu xanh da trời đó à? Anh ta không sống ở
đây nữa, hai ngày trước đã chuyển đi rồi.”

Tịch Duệ Nam không sống ở đây nữa - tin tức ngoài ý muốn này

khiến Bạc Hà có chút sững sờ. Mấy ngày trước anh ta vẫn còn ở đây
mà, vì sao đột nhiên lại chuyển sang chỗ khác? Anh ta thế này có thể
gọi là thỏ khôn đào ba hang không nhỉ? Có lẽ anh ta tự mình biết
sai, sợ người ta đánh đến cửa nên cách vài ba ngày lại đổi chỗ ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.