CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 133

Trước đây cô luôn cảm thấy điều kiện kinh tế tốt của người

mẹ đã tái hôn này không liên quan lắm tới mình, đến lúc này mới
thật sự hiểu, có một người mẹ như vậy tức là có hậu thuẫn lớn đến
mức nào.

Bạc Hà ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, cảm thấy một ngày

dài như cả năm. Cô vô cùng lo lắng, vì cứ phẫu thuật là có nguy
hiểm, hơn cả là cảm giác tự trách và áy náy mãnh liệt. Bác sĩ nói
chuyển một ống sắt không thể nào dẫn đến gãy xương sườn
nghiêm trọng như thế này, có thể trước đó bệnh nhân đã có vết nứt
nhẹ hoặc rạn xương nhưng không được điều trị kịp thời, vẫn làm
những việc nặng nhọc, vậy nên xương sườn bị gãy, chệch khỏi vị trí
rồi đâm thủng màng phổi và mạch máu, dẫn đến tụ máu trong
lồng ngực.

Lời của bác sĩ khiến Bạc Hà lập tức nghĩ đến hình ảnh hôm qua

mẹ Đường Lâm hung dữ đẩy Tịch Duệ Nam đập vào cột xi măng, anh
đã đau đến mức gập người xuống cả nửa ngày mới đứng thẳng lên
được. Chắc chắn xương sườn đã bị rạn từ lúc đó.

Nếu không phải tại cô, bây giờ anh sẽ không nằm trong phòng

phẫu thuật. Vừa nghĩ đến đây, Bạc Hà im lặng cụp mí mắt xuống,
áy náy và tự trách, giống như có hai con chuột đang không ngừng
gặm nhấm trái tim cô.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua tán ngô đồng, chiếu

xuống đất. Men theo từng tia sáng trong suốt nhìn lên thấy một
bầu trời xanh tĩnh mịch đóng khung trong ô cửa sổ. Từng gợn mây
trắng lững lờ bay đến rồi lại bị làn gió thổi bay đi mất.

Thời gian cũng lững lờ trôi giống như những đám mây. Ánh sáng

trong suốt, bầu trời xanh thẳm... đều giống chín năm trước, năm
tháng lại ngắn ngủi thoáng qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.