CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 139

“Chào cậu, mình tên là An Nhiên, cảm ơn cậu vì vừa rồi đã đỡ mình,
không để mình ngã xuống đất.”

Bạc Hà nắm lấy tay cô ấy, cười nói: “Mình tên là Bạc Hà. Xem

ra giúp người quả nhiên là chuyện tốt, mình và cậu cùng thoát khỏi
bể khổ rồi.”

Buổi lễ khai giảng dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc. Đối với

học sinh lớp mười, một tiếng đồng hồ cuối buổi sáng là buổi gặp
mặt để các học sinh tự giới thiệu với nhau.

Bạc Hà và An Nhiên từ phòng y tế đi ra, lúc đến phòng học của

lớp năm khối mười, các bạn học gần như đã vào đầy đủ. Giáo viên
chủ nhiệm lúc này cũng sắp đi vào, họ nhanh chóng lao qua trước
mặt cô giáo để tránh không phải xin lỗi vì đến muộn.

Vào trong lớp, trên bảng đen có sơ đồ sắp xếp chỗ ngồi theo

mã số học sinh. Rất trùng hợp, vị trí của An Nhiên ở ngay phía
trước Bạc Hà, phía sau cô còn có một chỗ trống. Đưa mắt nhìn,
trong phòng học chỉ có vị trí này để trống, học sinh nào to gan như
vậy, buổi học đầu tiên trong ngày khai giảng đã đến muộn rồi?

Giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng nhìn xuống thấy ngay

chỗ trống trong lớp học. Lông mày nhíu lại, cô quay đầu nhìn cái
tên trên sơ đồ chỗ ngồi, sau đó, cặp lông mày nhíu chặt đã dãn ra.

Khoảng hai phút sau, cửa phòng học xuất hiện một nam sinh, vì

đến muộn nên đương nhiên thu hút sự chú ý của tất cả những
người có mặt trong lớp học.

Bộ dạng của cậu rất đặc biệt, tóc và mặt đầy nước, những giọt

nước như pha lê chảy trên khuôn mặt, mái tóc đen nhánh cũng ướt
sũng, đang nhỏ nước tong tỏng. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu
xanh da trời, từ vai đến ngực cũng ướt đẫm. Nhìn bộ dạng của cậu có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.